NGỰ LINH SƯ THIÊN TÀI - Trang 151

"Ha ha, Phượng tiểu thư khách khí. Ta mời ngươi làm khách, tự nhiên sẽ

chờ ngươi có thời gian rảnh rỗi. Toàn bộ Lâm gia lúc nào cũng hoan
nghênh ngươi, ngày nào đó ngươi rảnh rỗi, nhất định phải tới vui đùa một
chút."

Kết quả này vốn nằm trong dự liệu của Lâm Trường Minh, chủ ý của hắn

chỉ là khiến Phượng Thế càng thêm ấm ức. Mục đích đã đạt được, cũng
không dây dưa thêm.

Xem hết một màn dưới lôi đài, lão giả ngồi trên đài cao hứng thú nói:

"Tiểu cô nương này lại muốn đoạn tuyệt quan hệ với người trong nhà?"

"Chỉ có thể trách người nhà nàng quá tuyệt tình." Nói một câu bênh vực

Phượng Vũ, thiếu niên kể cho lão giả nghe chuyện đã gặp trong Mê Vụ
Cốc.

Nghe hắn nói xong, lão giả khinh bỉ nói: "Phượng Thế này không phải

người độ lượng cũng thôi, nhưng ngay cả mỹ ngọc và đá thô cũng không
phân rõ, chèn ép một vị thiên tài đối lập với hắn. Thật không biết loại người
này là thông minh quá bị thông minh hại, hay là quá ngu xuẩn đây."

Bên trên hai người nói chuyện, ở dưới Phượng Thế thấy mềm giọng nhờ

vả không được, cuối cùng trở mặt: "Phượng Vũ, ngươi không cần quá kiêu
ngạo! Ban đầu ta không coi ngươi như cô nhi vứt bỏ cho tự sinh tự diệt đã
là đối với ngươi có ân đức lớn rồi, ngươi lại có thể không biết báo đáp,
ngược lại ghi hận lên người chúng ta!"

"Ân đức của ngươi chính là sáng đánh chiều mắng, thật làm người bình

thường hưởng thụ không nổi." Nghĩ lại đủ loại cảnh tượng bị làm nhục
trong ký ức, sắc mặt Phượng Vũ ngày càng u ám. Nàng là người có ơn sẽ
trả, nếu đã chiếm thân thể này, vậy thì nhất định phải thay chủ cũ hoàn
thành tâm nguyện báo thù những kẻ đã ức hiếp nàng, nếu không cả đời
cũng không an tâm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.