NGỰ LINH SƯ THIÊN TÀI - Trang 183

Lúc này, lão ăn xin lại la ầm lên: "Làm ta bị thương cũng không sao,

nhưng các ngươi lại làm vỡ bảo bối gia truyền này của nhà ta. Đây chính là
bảo bối gia truyền bảy đời của nhà ta, ta còn hi vọng bán nó để an hưởng
tuổi già đấy! Bây giờ phải làm sao?"

Hắn ôm chặt cái hũ nho nhỏ đen thui cũ kỹ trong ngực, nói đó là bảo bối.

Nhìn qua cũng không có gì khác với lọ sành nhỏ mà mấy bà chủ nhà bình
thường vẫn hay dùng để tỏi để muối.

Thấy thế, mọi người chê cười càng thêm lợi hại: "Lão già điên này, ngày

ngày nói cái hũ này là bảo bối, đòi bán giá cao. Mấy năm rồi vẫn không
bán được, hiện tại thì dùng nó để lừa gạt rồi."

Nghe mọi người nói chuyện sôi nổi, Phượng Vũ cũng tò mò nhìn cái hũ

một chút. Nhưng vừa nhìn thấy hũ, hai mắt nàng liền không thể nào rời đi
được.

—— cái hũ này nhìn thì bình thường, trên thân còn có một vết nứt không

rõ, bám vào nó là một chút linh lực!

Ngoại trừ người sống, Phượng Vũ chưa từng thấy đồ vật nào có linh lực,

lòng hiếu kỳ liền nổi lên.

Phía bên kia, tiểu thị nữ nhẹ giọng nói mấy câu, thấy lão ăn xin hoàn

toàn không để ý, chỉ một mực la hét đòi bồi thường, khuôn mặt nhỏ nhắn
không nhịn được đỏ lên.

Lúc này, bên trong buồng xe truyền tới một giọng nói trong trẻo đẹp đẽ

của thiếu nữ: "Tiểu Lê, thiệt thòi cho ngươi đi theo ta lâu vậy, vẫn rụt rè sợ
hãi như trước. Đối với loại lưu manh vô lại này, đạp một cước là được, để
khỏi cản đường!"

Lời này của nàng vô cùng đanh đá, mọi người nghe, trong mắt liền sáng

lên, thầm nghĩ hôm nay có thể xem kịch hay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.