NGỰ LINH SƯ THIÊN TÀI - Trang 182

Ôm chút nghi ngờ, Luci trở lại bên trong hổ phách. Phượng Vũ liền tự do

đi lại trong chợ, nhìn bốn phía xem có vật mình cần không.

5000 tinh thể không phải là ít, mặc dù lúc chế thuốc đã tiêu hết hơn một

nửa để mua dược liệu, còn dư lại mấy trăm tinh thể cũng đủ cho nàng mua
một đống đồ lớn.

Chỉ là, ngoại trừ thức ăn và y phục, còn với những thứ khác từ trước tới

giờ nàng đều không có hứng thú.

Mua xong một đống lương khô và y phục chuẩn bị cho ngày mai khởi

hành, nàng đang định quay về ngủ bù, lại thấy phía trước đang có một chiếc
xe ngựa dừng lại, nằm ở trước xe là một lão ăn xin toàn thân rách nát, bên
cạnh có rất nhiều người đứng xem.

Không cần cố ý tìm hiểu, đã có người hiểu chuyện nói rõ nguyên nhân

kết quả sự việc: "Ngươi đừng giả bộ, rõ ràng là ngươi nhìn thấy chiếc xe
ngựa đang chạy qua đây, liền đi lên phía trước, bộ dạng vờ như bị đụng
trúng."

"Đúng vậy, ta cũng nhìn thấy. Lão ăn xin, ta nhìn ngươi rách nát như vậy,

chắc chắn là muốn lừa gạt rồi."

"Thật không biết xấu hổ."

Đối mặt với trách mắng của mọi người, lão ăn xin kia cũng không thèm

để ý, chỉ lớn tiếng kêu đau: "Ai ôi, đau chết mất, đau chết mất, xương đùi
gãy rồi!"

Đứng cạnh lão ăn xin, là một tiểu tỳ nữ trang điểm thanh tú. Nàng vốn

tuân lệnh chủ nhân, xuống xe kiểm tra xem người bị đụng có bị thương
không. Lại nghe mỗi người một câu hoàn toàn vạch trần gốc gác của lão ăn
xin, hốt hoảng trong lòng cũng biến mất. Nhưng thấy lão ăn xin vẫn mặt
dày nằm ở trước xe không chịu đi, trên mặt lại lộ ra bối rối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.