NGỰ LINH SƯ THIÊN TÀI - Trang 237

bao lâu sau, trên lưng hắn sinh ra một đôi cánh khổng lồ, chậm rãi vỗ vỗ,
gió cuồn cuộn nổi lên ngày càng mạnh quét cây cối ngã trái ngã phải.

Hắn cúi người xuống trước Phượng Vũ, cung kính nói: "Chủ nhân, mời

lên."

"Ngươi. . . . . ." Phượng Vũ không ngờ tới hắn vẫn còn sức lực như thế,

không nhịn được hơi lo lắng, nói: "Ngươi không nên cậy mạnh."

"Bay lượn là bản năng của tộc ta, không coi là cậy mạnh." Nói xong, hắn

cúi người xuống thấp hơn chút nữa.

Phượng Vũ thấy hắn nói tự tin như vậy, liền không do dự nữa, tung

người nhảy lên lưng hắn, ôm cổ hắn: "Ngươi có biết đi tới Đế đô như thế
nào không?"

Trả lời nàng là một tiếng hí thật dài tràn ngập khẳng định.

Lúc lên cao dòng khí lưu khiến Phượng Vũ gần như không mở mắt ra

được, sau khi thích ứng được nàng nhận ra mình đang ở giữa một màu xanh
đen sẫm giống như bầu trời đêm vậy.

Những ngôi sao sáng chói treo thật thấp ở trên đỉnh đầu dường như có

thể đụng tay tới. Cách đó không xa, ánh sáng trong của ánh trăng, nhìn
thoáng qua giống như Tiên Cung.

Cảnh tượng này giống như đang nằm mơ vậy.

Luci vốn dự định nói gì đó với Phượng Vũ nhưng cũng chấn động với

cảnh tượng trước mắt này nên nhất thời im lặng không nói gì.

Lúc mấy người Phượng Vũ rời khỏi chỗ đó không bao lâu thì đột nhiên

xuất hiện một bóng dáng trong một con đường núi được bao phủ bởi bóng
đêm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.