NGỰ LINH SƯ THIÊN TÀI - Trang 271

Nhạc Tập sao có thể không nhận ra tâm tư của hắn, nhìn chăm chú vào

đôi mắt toát lên vẻ ác độc của Lạc Tây Á, ông không biến sắc mỉm cười
nói: "Nàng là học trò nhỏ tuổi nhất của lão phu."

Lời này người tâm tư ngay thẳng nghe vào cũng không có gì đặc biệt. Dù

sao Phượng Vũ mới mười tuổi, trong học viện sợ rằng không có học trò nào
nhỏ tuổi hơn nàng. Nhưng rơi vào tai Lạc Tây Á và Đồng Mạc Uyên, lại là
ý tứ khác.

". . . . . . Thì ra là lão Nhạc Tập lại thu thêm đệ tử, chúc mừng chúc

mừng."

Mặc dù ở Hoàng Đô, nhưng Lạc Tây Á cũng đã nghe nói qua Nhạc Tập

có tính bao che đồ đệ, nếu Phượng Vũ là đệ tử chân truyền của Nhạc Tập,
vậy thì không trừng trị được nha đầu này rồi, chỉ có thể giả cười nói một
câu chúc mừng. Đồng thời thầm nghĩ trong lòng: Bản Điện Hạ tạm thời tha
cho ngươi một mạng, đợi đến khi ngươi đi ra ngoài rèn luyện theo thông lệ
sẽ từ từ thanh toán.

Nghe ra được hắn hiểu lầm cùng với nghĩ một đằng nói một nẻo, Nhạc

Tập cũng không giải thích, khẽ vuốt cằm, nói: "Điện hạ từ xa tới là khách,
không nên đứng ở chỗ này nói chuyện, trước theo lão phu đi vào nghỉ một
chút thôi."

"Tất cả do lão Nhạc Tập an bài." Lạc Tây Á và Nhạc Tập khách khí rời

đi.

Lúc này, Đồng Mạc Uyên người đầy bùn đất lau mồ hôi lạnh trên trán.

Đau đớn mặc dù đã giảm bớt, thế nhưng sắc mặt hắn vẫn xám xịt như tro
tàn. Hắn đường đường là lão sư chủ nhiệm, Linh Sĩ trung cấp cấp hai, lại bị
một học sinh mới mười tuổi đánh bại, sau này truyền đi, địa vị của hắn ở
học viện sợ rằng khó giữ được!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.