NGỰ LINH SƯ THIÊN TÀI - Trang 319

Thấy vẻ mặt Phượng Vũ lạnh nhạt, vẻ mặt quý phụ cũng là một hồi

hoảng hốt, trong miệng thì thầm nói: "Minh nhi, ngươi vì sao lại không vui,
luôn không chịu cười một cái?"

Mất hồn trong chốc lát, ngay sau đó nàng liền trấn định lại. Nhìn ánh mắt

Phượng Vũ, đã không còn kinh ngạc, mà xen lẫn từ ái và quan tâm: "Tiểu
muội muội, đa tạ ngươi đã cứu chúng ta."

"Một cái nhấc tay, không cần khách khí." Nhàn nhạt bỏ lại những lời này,

Phượng Vũ xoay người liền đi vào trong cốc.

Có hộ vệ lộ vẻ mặt không cam lòng, vừa muốn nói chuyện, lập tức nhận

được cái nhìn đầy cảnh cáo của quý phụ: "Ngươi muốn vô lễ với ân nhân
cứu mạng sao?"

Hộ vệ nghe vậy sắc mặt xấu hổ, ngượng ngùng lui ra, không dám nói gì

nữa.

Nhìn chăm chú bóng lưng Phượng Vũ, mặt quý phụ lộ ra vẻ phức tạp: bộ

dạng tiểu cô nương lạnh nhạt, cực kỳ giống Minh nhi. Lại không biết, đã
hai năm rồi không gặp Minh nhi? Không biết có cao hơn chút nào không?

Đang mất hồn, một người cỡi ngựa trắng chạy nhanh đến. Người trên

ngựa từ xa thấy thi thể trên đất, trong lòng biết có biến, lúc này từ trên yên
ngựa lật người nhảy một cái, trên không trung đạp mấy bước, nháy mắt rơi
xuống trước mặt xe ngựa.

Nhìn thấy quý phụ bình yên vô sự, lòng hắn treo trên cổ họng mới được

thả xuống. Một gối quỳ xuống đất chào, hồi bẩm nói: "Phu nhân, thuộc hạ
đã xác minh, lúc này thiếu gia còn đang trên đường, buổi chiều mới có thể
vào cốc."

"Biết. Tiếu hộ vệ trưởng, ta khiến ngươi vất vả rồi." Nghĩ đến rất nhanh

có thể gặp mặt ái tử xa cách, cảm xúc của quý phụ tuôn ra, bất tri bất giác,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.