NGỰ LINH SƯ THIÊN TÀI - Trang 349

thu hồi tầm mắt: "Chết đến nơi rồi chính là các ngươi mới đúng."

Lời còn chưa dứt, nàng đã dùng một chân đá Đồng Tân không thể động

đậy về phía đám người đó. Mắt thấy thiếu gia Đồng gia không nhúc nhích
bay về phía mình, đám vệ binh vội vàng luống cuống tay chân hạ vũ khí
đang giơ lên cao xuống. Nhưng vẫn có mấy người không kịp ứng biến,
chém vào Đồng Tân mấy đường, máu chảy đầm đìa.

Lúc này, mặt trời đã hoàn toàn biến mất ở phía chân trời, đen tối lập tức

bao phủ khắp nơi. Trong cốc có ánh sáng xám mờ mờ cũng dần dần biến
mất, khắp nơi tối đen như mực, không phân biệt bóng người.

Theo đen tối phủ xuống, Phượng Vũ nhạy bén cảm thấy, hình như xung

quanh có gì đó bất thường, mang theo hơi lạnh thấu xương và mùi tanh hôi
của bùn đất, chầm chậm lưu động đi lại.

Vệ binh chậm chạp lại không hề cảm nhận được, mắt thấy trời tối, vội

vàng đánh lửa chiếu sáng. Một vệ binh tay chân nhanh nhẹn nhất, vừa mới
thắp cây đuốc sáng lên, thấy sự vật trước mặt sau lập tức kêu thảm một
tiếng: "Quỷ!"

Ánh lửa được đốt lên, đột nhiên thấy tất cả sự vật trong rừng, vô số bóng

dáng như mộng như ảo, khuôn mặt của bọn nó không có ngoại lệ đều là
một khuôn mặt lành lạnh trắng bệch, vốn nên có ngũ quan nhưng lại chỉ có
mấy cái động lớn trống trơn.

"Giết, giết chết người rồi!" Sau mấy tiếng hét lên sợ hãi, một vệ binh can

đảm nhất vung trường đao chém vào quỷ ảnh. Lưỡi đao dầy cộm nặng nề
dùng sức đánh xuống, không hề trở ngại đâm vào trong cơ thể quỷ ảnh. Vệ
binh kia chưa kịp vui mừng, đã thấy quỷ ảnh không bị ảnh hưởng chút nào,
chậm rãi giơ cánh tay lên bóp chặt cổ hắn.

Hình dáng quỷ ảnh nhìn như hư vô, ngón tay cũng lạnh lẽo giống như

huyền băng ngàn năm, sức lực lại lớn đến kinh người, đôi tay giống như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.