NGỰ LINH SƯ THIÊN TÀI - Trang 377

như điên, cảm thán có người kế thừa, hận không thể mở đầu óc ra nhét toàn
bộ kiến thức vào trong đầu Phượng Vũ.

Hai người một lớn một nhỏ cả ngày không bước chân ra khỏi nhà, mất ăn

mất ngủ, truyền thụ, học tập. Bất tri bất giác, đã qua năm ngày.

Lúc này, Ban Tư vẫn chưa thỏa mãn nói: "Những thứ căn bản, ta đã dạy

cho ngươi toàn bộ rồi. Còn lại chính là lúc tu hành có thể tự hiểu ra và vận
dụng. Lúc ngươi vượt qua trung cấp mãn cấp thì lại tới tìm ta, ta sẽ hướng
dẫn ngươi nhập môn."

Lúc này Phượng Vũ đã là hạ cấp mãn cấp, cách trung cấp một bước xa.

Nhưng chỉ là một bước ngắn ngủi này thôi mà có gần một nửa tu sĩ cả đời
cũng không bước qua được. Bản thân tung hoành ngang dọc, lại có minh sư
chỉ điểm, dĩ nhiên Phượng Vũ sẽ không có chút băn khoăn lo lắng này,
nhưng từ cấp dưới đến trung cấp, rồi đến trung cấp mãn cấp, trong triều
đình Tát Lan có ghi chép lại, Linh sĩ có thiên phú cao nhất thì thời gian cần
ít nhất là sáu, bảy năm. Cho nên Ban Tư lại tăng thêm một câu: "Hi vọng
sáu năm sau, chúng ta có thể gặp lại."

"Ta sẽ cố gắng." Phượng Vũ kiên định nói.

"Tốt, tốt!" Ban Tư khen ngợi, cười một tiếng, trong hộp đồng phong cách

cổ xưa ở trên bàn, lấy ra một đôi đoản kiếm đỏ tươi như lửa, thấu lạnh (cái
lạnh tỏa ra xuyên thấu) như băng đưa cho nàng: "Nghe bệ hạ nói ngươi
không có vũ khí thuận tay, đây là kiếm Chu Tước xinh xắn linh hoạt, vừa
lúc hợp với ngươi."

Phượng Vũ thấy bảo kiếm tuy nhỏ nhưng lại vô cùng sắc bén, thổi lông

nhẹ một cái nhưng đứt, biết nhất định là Thần Binh Lợi Khí, nghĩ đến vô
công bất thụ lộc, nàng vừa định từ chối không nhận, Ban Tư cũng đã nhìn
thấu tâm tư của nàng trước một bước: "Không được từ chối, nói thế nào thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.