NGỰ LINH SƯ THIÊN TÀI - Trang 393

"Đang có ý đó." Phó Tư Đường gằn từng chữ một.

Tầm mắt hai người va chạm trong không trung, tóe ra tia lửa vô hình.

Phượng Vũ lại u mê chưa tỉnh, nhìn bên trái một chút, lại nhìn bên phải một
chút, không hiểu ra sao nói: "Các ngươi muốn tranh cao thấp cái gì?"

"Ha ha. . . . . ." Nhìn ra mấy phần ý tứ hoàng hậu khẽ cười kéo nàng qua,

"Đừng để ý, đó là kiêu ngạo của đám nam hài bọn chúng."

Không rõ nguyên do, Phượng Vũ còn muốn hỏi tới cùng, lại nghe được

một tiếng cười quen thuộc truyền đến từ ngoài cửa: "Ha ha, thật náo nhiệt,
còn có chỗ cho ta không?"

"Hiệu trưởng!"

Kèm với tiếng kinh hô, một lão giả tinh thần khỏe mạnh đi vào, chính là

hiệu trưởng Nhạc Tập.

Hắn vui vẻ nhìn mọi người, lúc ánh mắt rơi vào trên người hoàng hậu thì

dừng lại: "Ngải Phi, sao ngươi lại tới đây?"

Ở Tu Tháp có thể gọi thẳng kỳ danh của hoàng hậu bệ hạ, thì trừ hoàng

đế bệ hạ ra, cũng chỉ có ân sư giảng dạy hoàng hậu Nhạc Tập thôi.

"Lão sư, đã lâu không gặp." Trước mặt hiệu trưởng, Ngải Phi vĩnh viễn

coi mình là đệ tử. Hơi gật đầu làm lễ, nàng mỉm cười giải thích, "Ta vô tình
gặp được Phượng Vũ tiểu thư, gặp lần đầu đã quen thân, được nàng mời,
liền đến trường học, đang chuẩn bị lát nữa đi thăm ngài đấy."

"Thì ra là thế." Ánh mắt Hiệu trưởng quét qua hoàng hậu xem như hiểu

rõ rồi biến mất, không vạch trần, nhìn về phía Phượng Vũ hỏi: "Phượng Vũ
đồng học, chuyện làm thế nào rồi?"

"May mắn không làm nhục mệnh."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.