NGỰ LINH SƯ THIÊN TÀI - Trang 451

Loại tâm tình này Phượng Vũ đã từng có, bởi vì đoán được sơ sơ chỗ

khúc mắc của Lăng Tử Minh, cộng thêm coi như hợp ý với hắn, liền
khuyên hắn một câu: "Trưởng bối cũng là người, khó tránh khỏi có lúc
phạm sai lầm. Nếu trách móc nặng nề quá mức lại không muốn tha thứ, nói
không chừng sau này sẽ có lúc hối tiếc không kịp. Cái gọi là ‘cây muốn
lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn dưỡng mà cha mẹ không thể chờ ,
những lời này dù sao ngươi cũng nên nghe qua."

Lăng Tử Minh hơi lộ vẻ cảm động, ánh mắt chuyển thành như có điều

suy nghĩ.

Thấy thế, Phượng Vũ biết hắn cần thời gian suy nghĩ tiếp nhận, liền nói

sang chuyện khác: "Ngày đó cảm ơn ngươi nói chuyện giúp ta."

Lăng Tử Minh lắc đầu một cái: "Không có gì, ngươi sớm có chuẩn bị,

hoàn toàn không cần ta ra mặt."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.