NGỰ LINH SƯ THIÊN TÀI - Trang 478

Lúc tới tập hợp ở lâm viên hoàng gia đã là gần tối, Tiếu Ôi Ôi sớm núp

trong rừng chờ bọn hắn, vừa thấy Phượng Vũ đến, nhanh chóng dẫn bọn họ
tới một hầm dự trữ đồ ăn.

Hầm tối tăm không thấy mặt trời, lại vừa ươn ướt vừa mùi vị là lạ hỗn

tạp. Nhưng đối với nhóm thiên chi kiêu tử mà nói, hiện giờ tầng hầm ánh
sáng ảm đạm lại càng làm cho người ta an tâm hơn cung điện nguy nga
lộng lẫy.

Di thể hoàng hậu được an trí trên bàn đá bên cạnh, Tiếu Ôi Ôi lại đang tỉ

mỉ cẩn thận lau đi vết máu trên người nàng. Thiên Nhi công chúa thân thể
yếu ớt, chịu kinh sợ sau đó lại bôn ba một đường, đã mệt mỏi ngủ say, trên
khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt vẫn còn vương nước mắt. Lăng Tử Minh
ngồi ngơ ngác mất hồn ở một bên, không biết đang suy nghĩ gì. Lâm Tần
Kiệt đứng ở một góc, nghĩ đến những việc hôm nay đã trải qua, tâm tư
không khỏi bắt đầu xoay chuyển, không thể nói rõ là tư vị gì.

"Các ngươi đã tới." Trải qua một khoảng thời gian yên tĩnh, Lăng Tử

Minh đã không còn điên cuồng như lúc trước nữa, lại trở về bộ dáng lạnh
lùng ngày thường. Nhưng nhìn kỹ, sẽ phát hiện ra ngọn lửa không thể bỏ
qua lóe lên trong mắt hắn, đó là ngọn lửa báo thù.

Thấy hắn đã bình tĩnh lại, Phượng Vũ yên tâm hơn một chút: "Yên tâm

đi, trước khi chúng ta tới đây đã cố ý lưu lại chút manh mối, các truy binh
còn phải bận việc bên ngoài thành một thời gian, sẽ không tìm tới chỗ này."

Nghe vậy, hai mắt Lăng Tử Minh rũ xuống: "Đa tạ, hôm nay ta. . . . . .

hôm nay tâm tư của ta rối loạn, may nhờ ngươi chỉ điểm ta."

"Không có gì." Phượng Vũ ngừng lại một chút, hỏi "Kế tiếp ngươi có

tính toán gì?"

"Dĩ nhiên là báo thù cho mẫu hậu!" Lăng Tử Minh nói không chút do dự.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.