NGỰ LINH SƯ THIÊN TÀI - Trang 553

Phượng Vũ nhìn Vân Sâm Lam một cái, người sau lập tức hiểu ý: “Chủ

nhân, mới vừa rồi ta tra xét, phạm vi trăm dặm trong vòng, chỉ có mười bảy
người còn hơi thở. Nhưng từ kết quả cảm ứng, tu vi của bọn họ đều ở
khoảng cấp sáu hạ cấp, tuyệt đối không thể một lượt chém giết nhiều Mặc
Sắc trung cấp như vậy.”

“Xem ra hung thủ đã đi rồi.” Nói xong, Phượng Vũ đi tới trước nhà quan

sát mọi nơi, hi vọng có thể tìm được chút đầu mối. Chợt nghe “Meo meo”
một tiếng, chỉ thấy Tiểu Hắc Miêu ngã vào trong vũng máu, yếu ớt kêu lên
không ngừng.

Phượng Vũ nhớ trong cơ thể con mèo nhỏ này có linh hồn loài người, là

người bạn nhỏ của Ban Tư, vội vàng tới gần ôm nó lên, thi triển pháp thuật
chữa thương cho nó. Theo dao động của pháp thuật Thủy Hệ màu lam nhạt
thoáng hiện, vẻ mặt khổ sở của Tiểu Miêu dịu đi, dùng đầu nhỏ cọ xát bàn
tay Phượng Vũ.

“Ngươi nghe hiểu được lời của ta sao?”

“Meo meo ~” Tiểu Miêu dùng sức gật đầu một cái.

“Ban Tư đi đâu rồi?”

Tiểu Miêu vươn móng vuốt chỉ phía xa, đúng là hướng Bắc. Nhưng dãy

núi bạc phơ, trong khoảng thời gian ngắn Phượng Vũ tò mò tại sao hắn lại
đi con đường kia, lại tiếp tục hỏi: “Hắn bị người khác bắt đi sao?”

Tiểu Miêu lắc đầu một cái.

Phượng Vũ ngạc nhiên: “Đi một mình sao? Vậy tại sao nơi này giống

như đã có một cuộc huyết chiến... Đúng rồi! Không phải hắn đã chạy thoát
rồi chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.