“Vậy sao, thì ra là ngươi cũng đã nhìn ra.”
Chu Tước nói:“Dĩ nhiên. Lúc tới hắn đạp ngã một mảnh U Vân thảo, lúc
đi lại đạp gặp vài cọng tử bông tuyết, hai thứ này đều là dược liệu cơ bản
nhất. Nếu hắn hiểu được dược lý, mặc kệ vội như thế nào, cũng sẽ tránh
dược liệu ra.”
“Ngươi nói không sai, nhưng có thể hắn hoàn toàn không biết y lý, chỉ
biết là cần phải tìm loại dựoc liệu nào, tự nhiên sẽ không lưu ý đến những
thứ khác. Chỉ là, nếu không cẩn thận sẽ gây ra sai lầm lớn. Nếu lần sau gặp
lại hắn, phải đề phòng nhiều hơn.”
Nói xong, Phượng Vũ nhẹ nhàng”Ừ” một tiếng, nhìn Chu Tước và Vân
Sam Lam: “Lại có người đến, hôm nay thật là náo nhiệt. Nhóm người này
tương đối nhiều, hình như tu vi cũng không yếu, chúng ta cẩn thận chút.”
Nhóm người Phượng Vũ mới vừa ẩn núp tốt, liền có tám nam tử mặc
trường bào màu trắng bạc sải bước đi, vừa đi vừa oán trách:
“Không chừa một mống, lão già đáng chết kia cư nhiên chạy đến Tử
Vong Chi Cốc, làm hại chúng ta cũng phải đuổi theo đi vào, chuyến này
thật là thua thiệt lớn!”
“Ha, lúc trước cũng không biết là người nào, ở trước mặt Thánh Tế tư
đại nhân khoe khoang khoác lác, vỗ ngực ầm ầm, tuyên bố chỉ cần nhìn
thấy tàn dư này của Ma Vực, bảo đảm bắt vào tay. Thật ra thì ngừoi ta
không phải là quả hồng mềm dễ bóp.
Lần này đá trúng thiết bản đi.”
“Đừng chỉ nói ta, các ngươi cũng không phải như vậy sao. Nếu không
phải ban đầu nghe nói trước đây lão đầu kia không phải con của Thiên đại
nhân nên bị một chưởng của Quang Minh Chi Tử, đã thành phế nhân, ai lại
không giành nhau tới tranh công?”