NGỰ LINH SƯ THIÊN TÀI - Trang 94

"Kỷ xèo xèo chi."* ( Không có).

"Ta cũng vậy, phần lớn là những người này bịa đặt vô căn cứ thôi. Chỉ là,

tại sao Phượng gia lại dán bố cáo tìm đại phu cho Phượng Lôi?"

Đối với chuyện "Bị coi thành quỷ" Phượng Vũ không hề hay biết, chờ

một lúc mới nhớ tới, đối với tên Phượng Lôi nhãi nhép đã sớm bị mình
quẳng ra khỏi đầu, dường như ngày ấy từng cho hắn nếm chút tư vị gì đó.

"Mức thưởng cao vậy sao. . . . . ." Nhìn trên bố cáo khoản tiền thù lao

kếch xù bắt mắt, Phượng Vũ lộ ra một nụ cười xấu xa.

"Ngươi nói cái gì? !" Phượng Thế nặng nề vỗ bàn một cái, rung động

khiến cho khay mực trên bàn bắn tung tóe, văng đầy một bàn.

Cái hạ nhân xui xẻo bị quát, sợ đến nỗi nói chuyện cũng không lưu loát:

"Lão. . . . . . Lão gia. . . . . . Lâm gia không chịu nhận thư, trực tiếp đuổi
tiểu nhân đi về."

"Hừ! Lâm gia thật to gan!"

Một chưởng nữa lại đánh xuống, cái bàn cọt kẹt một tiếng nứt ra làm hai,

cơn tức của Phượng Thế chẳng những không biến mất, trái lại càng tăng
lên.

Kể từ sau khi Phượng Lôi bị thương, đã qua gần một tháng. Trong lúc

hắn gửi cho Lâm gia một lá thư, trong thư dùng những lời lẽ chỉ trích mãnh
liệt bọn họ chẳng những tự tiện xâm nhập lãnh địa Phượng gia, mà còn
cướp đoạt ma thú trung cấp của Phượng gia. Trong nửa cuối là thư, lại ám
chỉ rằng, chỉ cần Lâm gia bằng lòng cầu Phó tiểu thư giao cho thuốc giải
độc mà Phượng Lôi trúng phải, đưa đến cho Phượng gia, những chuyện
không vui sẽ lập tức tiêu trừ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.