NGỰ YÊU (NGỰ GIAO KÝ) - Trang 541

Nói xong, hắn đá túi đựng ngân châm trên đất, giận dữ ra ngoài.

Kỷ Vân Hòa nhìn thấy người duy nhất giúp nàng mắng đuôi cá to này

cũng đi rồi, trong lòng càng vừa gấp vừa giận, liều mạng giãy giụa, cơ hồ
làm chính mình bị thương, Trường Ý nhíu mày, lúc này mới buông tay.

Nàng vội vàng ngồi dậy, tay sờ một lượt trên giường, không tìm thấy

bất kì vũ khí nào, nàng giận đến thở hổn hển, từ từ thả lỏng cảm xúc, áp
chết lại xúc động muốn động thủ, nàng nhìn y chằm chằm: "Chuyện khác
không nói, nhưng chuyện giao châu, không thể đùa được. Cầm về đi."

"Đùa?" Trường Ý nhìn nàng, khóe môi bỗng nhếch lên cười mỉa mai,

sau đó nụ cười lạnh xuống, chỉ lạnh lùng đáp "Dù ta có đùa thì liên quan gì
đến nàng? Nàng muốn trả lại giao châu cho ta, không phải là, cũng giống
Khống Minh, cũng thay ta lo lắng việc của cõi Bắc này?"

Kỷ Vân Hòa mím chặt môi. Bình tĩnh tiếp: "Trường Ý, cõi Bắc không

phải chuyện của mình ngươi. Mà là chuyện của quốc gia."

"Là chuyện quốc gia của bọn nàng." Y nói, ngón tay chạm vào má

nàng "Các nàng, đã kéo ta lên trên vùng đất của quốc gia này, ta đã lạc mất
đường khi đến đây rồi."

Nàng rũ mắt, nhìn theo mái tóc dài màu bạc của y, nhìn thấy đôi chân

kia, y đã rất quen dùng đôi chân này để đi đường rồi, thậm chí khiến nàng
quên mất dáng vẻ lúc y vẫn còn chiếc đuôi cực to kia.

Lòng nàng chợt nhói.

"Năm ấy, ngươi nên quay về."

"Ha." Trường Ý cười lạnh, "Quay về đâu?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.