NGỰ YÊU (NGỰ GIAO KÝ) - Trang 941

Qua một lúc lâu, Trường Ý mới nhẹ giọng mở miệng: "Ta không mất

đi đuôi cá."

"Hả?"

"Ở đây, nàng là đuôi cá của ta."

Gương mặt y khẽ cọ cọ lên bụng nàng, cõi lòng Kỷ Vân Hòa liền lập

tức mềm nhũn, nàng cũng ôm chặt y hơn: "Chàng cũng là một phần trong
sinh mệnh của ta."

Trường Ý nhắm mắt, ôm nàng càng chặt hơn chút nữa: "Ừ."

Đêm nay có lẽ là đêm xuân ấm áp nhất của cõi Bắc từ trước đến

giờ......

Bởi vì Kỷ Vân Hòa có chút khó ngủ, cho nên Trường Ý thì thầm hát

bên tai nàng những bản nhạc của người cá. Giọng ca trầm thấp từ tính của
y, hệt như đến từ biển cả vạn dặm xa xăm, lúc tựa như sóng biển lúc lại hệt
như suối xanh, giọng hát của y khiến Kỷ Vân Hòa dần dần thiếp đi.

Nàng cách thực tại càng lúc càng xa, lại cách mộng cảnh càng lúc

càng gần, trong mộng cảnh, xen lẫn với giọng ca của Trường Ý, nàng
dường như lại nhìn thấy bản thân đứng bên mắt trận của thập phương trận,
nàng kéo y, mong đợi nhảy vào trong đầm nước u tối. Dường như bóng đen
trước mắt tan biến, hôm sau tỉnh lại, nhìn thấy mặt đất nở đầy hoa xuân,
trời đất không còn u ám nữa.

Kỷ Vân Hòa dần thiếp đi trong tiếng hát của Trường Ý, môi nàng khẽ

cong lên, dường như đang mơ một giấc mơ thật đẹp.

Giọng hát của Trường Ý yếu dần, cuối cùng, đôi môi mím lại, tiếng

hát cũng im bặt, cả tẩm điện trở nên trống trải, vắng lặng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.