NGƯỢC DÒNG THIÊN DI - Trang 32

Mẹ tôi tròn mắt ngạc nhiên nhìn Vảng. Đáng lẽ hành động này, câu

nói này phải là của con rể bà chứ không phải của đứa em chú như Phủ. Phủ
thì tảng lờ như không có sự bất thường ấy, lại rót rượu vào chén của bố tôi
để mời và cảm ơn vì đã gả tôi vào nhà họ Sùng. Ai nấy đều ngạc nhiên,
nhưng không biết làm thế nào, cứ nhìn nhau và chắc mẩm Phủ say rượu và
vui quá nên nhầm lẫn vậy thôi. Và rượu vẫn cứ uống, chuyện vẫn vui để
chúc mừng con tôi có tên để gọi và chồng tôi có tên đàn ông, để khi về với
tổ tiên còn có tên để gọi.

Vảng của tôi dần dần cứ gầy mòn, hao hụt người đi. Khám các bệnh

viện đều không có bệnh gì, ai cũng bảo chắc làm việc nhiều quá nên người
ốm yếu hoặc đi đám nhiều quá bị lạnh người hoặc tại ca bài ca chỉ đường
cho người chết nhiều quá vía bị yếu đi. Nhưng có một điều tôi rất lo sợ,
Vảng của tôi càng giỏi làm thầy thì tôi càng không thích, vì nhà ai có đám
cứ đến mời anh đi. Mỗi đám vài ba ngày mới về.

Điều tôi không thích nhất là Vảng hay làm thầy cả để ca những bài

tang ca. Bài khó nhất là bài ca chỉ đường cho hồn ma đi gặp tổ tiên. Người
đảm nhiệm bài này phải đi trước phát đường, dẫn lối cho hồn đi đến gặp
đúng tổ tiên. Nếu chẳng may đám nào người chết nặng vía hơn thầy thì hay
bị giữ ở lại cùng. Có phải Vảng đã gặp phải đám như thế không mà sao
người cứ mỗi ngày một gầy mòn. Tôi đành phải bảo đừng đi làm đám nữa.

- Không được đâu vợ ạ! Mình đã làm thầy, đã lập bàn thờ khèn rồi,

không đi thần khèn sẽ buồn, sẽ không phù hộ cho mình nữa.

- Nhưng mà tôi lo lắm, hay là mình đi làm thì đừng nhận làm thầy cả

nữa để đỡ vất vả.

- Tôi hiểu ý vợ là thế nào. Nhưng tôi không làm thì vài ba xã quanh

đây có thầy nào hơn tôi đâu. Vào đám, nhóm thợ phân công như thế thì tôi
chối làm sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.