NGƯỢC DÒNG THIÊN DI - Trang 4

Trời rét quá, xuống đến một độ nên chẳng thể đi học được. Không ai

có việc gì làm nên anh mới nhàn rỗi thế này. Một vài nụ hoa lê đến thì đã
trồi lên lấm tấm trắng. Nhưng rồi chúng sẽ bị chột đi ngay thôi. Súa nghĩ,
giống như chồng mình đây, cũng là một nụ hoa lê trồi lên không gặp thời
tiết thuận lợi. Mà mình chính là cái kiểu thời tiết như lúc này. Thường ra,
những đận rét thế này, học sinh được nghỉ học anh đã tranh thủ về quê với
bố mẹ được vài ngày.

Đằng này, vì đứa con còn nhỏ quá mà anh phải ở lại cùng hai mẹ con.

Nhưng thời tiết thì vài ngày, đến một tháng là cùng. Thế mà tự mình biến
mình thành kiểu thời tiết khó chịu của anh cả một đời. Anh phải chịu mình
cả đời, chứ chẳng thể nào bỏ được. Nghĩ thương chồng nhưng Súa lại hài
lòng với cuộc sống gọi là cao sang nhất bản vì chính mình tạo nên chứ
chẳng ai cho cả.

*

...Trời đất trắng xóa một màu vì tuyết. Năm nay rét đậm rét hại, con bò

nhà Súa đã phải đem vào chái nhà nhốt rồi. Người có cái áo mặc thì không
bị chết rét, chứ con bò này mà chết rét thì cả nhà cũng chết theo luôn. Vì nó
là bò vay của ngân hàng theo diện luân chuyển. Nó chết là phải đi vay tiền
mua con khác về chuyển cho nhà Pó nuôi. Thế thì có bán cả nhà đi cũng
không đủ tiền mua một con bò gần chết rét như bò nhà Súa đang nuôi.

Cho nên bố Súa cứ ngồi thù lù ở cái ngách vừa phá ra để đưa được bò

vào mà quạt quạt đống cây ngô khô cho có hơi lửa bay vào phía bò cho nó
ấm. Còn người bố thì tuyết đã phủ trắng xóa rồi. Từ khi Súa ra đời đến nay,
nhà rách cứ rách mãi. Trong bụng Súa thầm trách sao bố mẹ không làm cho
nhà khá hơn lên. Rét quá nên chẳng làm được việc gì, cả vùng ai nấy cứ
ngồi thu lu trong bếp.

Bố Súa tự nhiên vùng dậy chạy đon đả ra ngoài:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.