NGƯỜI BẢO HỘ - Trang 284

"Tôi thích nghị lực của em," anh nói với vẻ dịu dàng thích thú, "Nhưng
chúng ta hãy bắt đầu với cái gì đó ít vất vả hơn một chút."
Phát giác ra là cô đang đứng trong vòng tay ôm của anh, Leigh lùi bước và
cố nở một nụ cười miễn cưỡng. "Anh có đề nghị gì?"
"Tôi đề nghị em ăn tối với tôi tối nay."
"Được rồi. Tôi sẽ yêu cầu Hilda chuẩn bị - "
"Không phải là ở đây."
"Ồ, ý anh là ở một nhà hàng ư? Tôi không nghĩ - Không, thật sự - "
Anh trông như thể muốn tranh cãi, nhưng cô lắc đầu, kinh sợ khi nghĩ đến
phải đối mặt với những con mắt tọc mạch của những người lạ mặt và không
thể tránh được đám phóng viên sẽ chắc chắn xuất hiện trước khi họ ăn
xong. "Không phải ở nhà hàng. Còn chưa."
"Ở đây vậy," anh đồng ý.
"Tôi muốn đi tắm và thay quần áo," cô nói. "Anh có thấy phiền là phải chờ
tôi nửa tiếng không?"
Câu hỏi dường như làm cho anh thích thú. "Không dám," anh nói một cách
kiểu cách quá đáng. "Em cần bao nhiêu thời gian cũng được."
Bối rối bởi hàm ý trong câu trả lời giễu cợt hài hước của anh, Leigh tiến về
phòng ngủ của cô ở phía bên kia của căn hộ.
Michael nhìn cô bước đi. Anh có phiền nếu phải chờ cô nữa tiếng không ư?
Không phiền tí nào.
Anh đã chờ cô mười mấy năm.
Chợt nhớ lại là anh đã đánh bài với O Hara và Courtney Maitland khi Leigh
đi vào nhà bếp, anh đột ngột quay lại. Courtney đang sững sờ nhìn chằm
chằm vào anh; O Hara đang đứng cạnh ghế của anh ta, đóng băng trong
cùng vị trí mà anh ta đã ở khi anh ta công bố với Leigh là Michael ở đó.
Thọc tay vào túi của anh, Michael nhướng mày và đáp trả những cái nhìn
kinh ngạc của họ trong sự xác nhận không nói ra là anh biết họ đang nghĩ
gì.
Courtney cuối cùng với lấy túi xách của cô bé và từ từ đứng lên. "Cháu có -
" cô ngừng lại để đằng hắng. "Bây giờ cháu phải đi rồi."
Những lời nói của cô bé dường như giải thoát O Hara từ sự tê liệt của anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.