NGƯỜI BẢO HỘ - Trang 303

Một cách sung sướng không nhận biết chỗ nguy hiểm mà cô đang giẫm lên,
Leigh cười và trợn tròn mắt. "Tôi lẽ ra phải biết là không phải anh thích
khuôn mặt của tôi. Anh rất hư hỏng vào những ngày đó."
"Tôi không hoàn toàn hư hỏng. Cuối cùng thì tôi cũng đi đến phía trước em
khi em làm đổ toàn bộ mọi thứ túa lên sàn nhà."
"Hào hiệp nhỉ."
"Tôi không phải là có lòng hào hiệp. Tôi muốn nhìn em từ phía trước."
"Anh đã nhìn thấy gì?"
"Tóc."
Cô mắc nghẹn, phì cười. "Tóc ư?"
Anh gật đầu. "Em đã quỳ bò trên đầu gối để lượm vài trái cam bị lăn xuống
dưới kệ, và khi em nhìn tôi, tóc của em đã rơi xuống phía trước, che đậy
khuôn mặt của em. Vậy là tất cả mà tôi nhìn thấy là một màn tóc nâu đỏ
sẫm bóng mượt - và hai đôi mắt tươi cười to lớn màu xanh Caribbean."
Anh lắc đầu, và nói như thể nói với mình, "Tôi có một phản ứng quái lạ với
đôi mắt tươi cười đó."
"Phản ứng thế nào?"
"Nó hơi khó giải thích," Michael nói với vẻ thích thú che đậy; sau đó anh
nhìn lướt qua đồng hồ của anh. "Hãy đi qua kế bên." Cô đến với anh và
cùng đi với anh cho đến hết lối đi; sau đó cô loạng choạng và dừng lại, nhìn
chằm chằm vào giá đỡ báo và tạp chí ngay trước mặt họ.

VALENTE LIÊN CAN TRONG VỤ MƯU SÁT MANNING
Dưới tiêu đề ghê gớm của tờ Daily News là những tấm ảnh chụp nghiêng
lớn của Leigh và Michael , như thể họ đang nhìn nhau.
Bị mê hoặc bởi khoảnh khắc thời gian, Leigh nhìn qua vai của cô ở lối đi
nơi anh lần đầu tiên nhìn thấy cô nhặt những trái cam. "Chỉ nghĩ," cô nói
một cách ảm đạm, "cách đây 14 năm chúng ta đã ở sau đó. Và bây giờ " -
cô gật đầu ở hình ảnh của họ đăng ở trang trước của tờ Daily News - "và
bây giờ chúng ta ở đó."
"Rốt cuộc, được ở chung với nhau," anh nói đùa, đẩy trượt cánh tay của anh
quanh vai cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.