NGƯỜI BẢO HỘ - Trang 305

Judith Mcnaught

Người Bảo Hộ

Dịch giả: Thy_thy

Chương 46 - 47

Nội thất của nhà hàng Angelini rất lôi cuốn với gạch và vữa ở vài chỗ của
những vách tường và những tấm bích họa xinh đẹp mô tả vùng quê Tuscan
trên những vách tường khác. Những cái bàn được trải vải lanh đắt tiền,
những món đồ gốm Ý xinh đẹp, những cây nến nhọn, và một bình hoa tươi
sang trọng. Những giàn mắt cáo với những dây hoa đã được đặt đúng
khoảng cách để tạo cho không khí được ấm cúng, thân mật so với một nơi
thật sự là một nhà hàng rất lớn.

Kinh doanh chắc chắn là đang phát đạt, vì có rất đông kháchđang chờ ở bàn
của nhân viên quản lý và càng đông người hơn ở quầy rượu chạy dài ở phía
trái của lối vào. Michael trao áo khoác của họ cho nhân viên phục vụ; sau
đó anh đặt bàn tay của anh sau lưng Leigh, và đưa cô qua đám đông.

Gần phía sau nhà hàng, có ba cái bàn trống liên tục bên cạnh một bức
tường bích họa. "Nơi này thật tuyệt," Leigh nói với anh khi anh ngồi đối
diện với cô ở ngay cái bàn nằm giữa ba cái bàn. Khi cô với lấy khăn ăn của
cô, cô nhận thấy thiết kế trên cái đĩa trưng bày nhiều màu sắc trước mặt cô.
"Có một ngôi làng nhỏ trên đỉnh núi ở miền bắc nước Ý nơi những món đồ
gốm như thế này được làm," cô nói, nhớ lại đã đến đó với Logan. Lúc đó,
sau hai tuần ở Ý, Logan đã mất hết kiên nhẫn với mọi thứ, thậm chí lối kiến
trúc của nhà thờ thời trung cổ ở trung tâm quảng trường. Anh ghét đi du
lịch bất cứ nơi đâu ngoài nước Mỹ vì anh cảm thấy quá xa rời với công việc
kinh doanh của anh. "Tôi đã từng đến đó," cô thêm vào.
"Tôi cũng vậy."
"Thật sao. Anh đã ở lại Ý bao lâu?"
"Lần cuối cùng là khoảng một tháng," anh nói, ngừng lại khi một chàng trai
trẻ châm nước đá vào ly của họ. "Tôi kết hợp nó với một chuyến công tác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.