NGƯỜI BẢO HỘ - Trang 431

Điện thoại trên bàn tiếp tân của bác sĩ Winter reng và máy nhắn điện thoại
trả lời. McCord đứng dậy và bồn chồn nghiên cứu bức tranh trên bức tường
ở phía sau ghế của anh.
"Tôi thấy ngạc nhiên là bác sĩ Winters không sử dụng dịch vụ trả lời điện
thoại," Sam nhận xét nhỏ.
"Cô ấy có lẽ sẽ chuyển những cuộc gọi qua đó khi cô ấy rời khỏi," McCord
trả lời, giọng của anh cũng hạ thấp. "Đó là những gì các anh rể của tôi
làm."
"Họ là bác sĩ ư?"
"Hai người là bác sĩ."
"Hai người ư? Anh có mấy người chị ?"
Anh thích thú liếc nhìn cô và lặng lẽ giơ lên một bàn tay, ngón tay cái gập
lại.
"Anh có bốn người chị à?"
Anh gật đầu và thọc tay vào túi, khuôn mặt của anh hướng về phía bức
tranh, tia nhìn của anh liếc xuống cô. "Cho đến khi tôi được mười tuổi, tôi
cứ nghĩ màn che buồng tắm luôn trông giống như những đôi chân với bàn
chân."
Sam cười toe toét. "vớ da," cô kết luận ; sau đó cô nói, "Cái áo vải tuýt nâu
mà anh đã mặc vào ngày đầu tiên thực sự thuộc về anh rể của anh à?"
Gật gù, anh nói, "Căn hộ bên trên nhà tôi bị cháy trong khi tôi đi nghỉ. Khi
tôi về đến nhà, mọi thứ ở chỗ tôi hăng mùi khói và phải được lau chùi và
xử lý. Quần áo trong va-li của tôi là những thứ duy nhất mà tôi có thể mặc."
Điện thoại lại reo, và McCord xoay lại, sốt ruột nhìn vào đồng hồ của anh
rồi đến máy trả lời tự động. "Bác sĩ Winters đã trễ gần mười phút rồi.
Những người bác sĩ tâm lý luôn có ý thức giờ giấc ..." khi anh nói anh đi về
phía cửa văn phòng của cô ấy.
Anh gõ cửa.
Không có tiếng trả lời.
Anh với lấy nắm cửa và xoay nó khi Sam đặt quyển tạp chí của cô xuống.
"Không có ai - " anh bắt đầu, đứng ở giữa phòng ; sau đó anh quẹo phải và
biến mất khỏi tầm nhìn của Sam. "Mẹ kiếp! Gọi cho EMS ngay! (xe cứu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.