NGƯỜI BẢO HỘ - Trang 445

Sebring nhìn xuống và nhìn thấy khuôn mặt của Leigh phản chiếu trong
tấm gương rộng, sáng đèn trên bàn trang điểm. "Mày thức rồi à!" cô kêu
lên. "Mày đã thức. Khán giả của tao đã thức."
Leigh nhắm mắt lại.
"Đừng, đừng, đừng, đừng giả vờ là mày đang ngủ ..."

Leigh giữ mắt cô nhắm kín, và nghe tiếng ghế xoay ở bàn trang điểm khi
Sebring xoay nó qua và đứng lên. "Thức dậy ngay, đồ đê tiện!" cô ta gầm
gừ ngay tai của Leigh ; sau đó cô ta chộp một nắm tóc của Leigh và giật
mạnh nó. "Vậy là khá hơn nhiều rồi đó," cô ta kêu lên, đôi môi đỏ chói của
cô ta mở ra thành nụ cười trước đôi mắt kinh hoàng của Leigh. Trong tay
kia của Sebring đang cầm một cây kéo dài, và sắc bén.

"Để tao giúp mày ngồi lên giường nhé. Tao không thích khán giả của tao
ngủ thiếp đi," cô ta nói, kéo mạnh tóc của Leigh để "giúp" Leigh đẩy trượt
người một cách vụng về lên giường. Trong quá trình đó, cây kéo của
Sebring cắt một đường ngang qua bắp tay của Leigh, nhưng Leigh không
cảm thấy nó. Nỗi sợ hãi là thuốc gây tê tự nhiên, đang bơm dữ dội qua tĩnh
mạch của cô. Chân của cô đã bị cột lại bởi một chiếc khăn choàng cổ bằng
lụa của cô; sợ dây cột ở cổ tay cô dường như cũng là một cái khăn choàng
cổ khác, nhưng rất chặt.
"Máu của mày hợp với màu áo của tao," Sebring nói, nhìn máu rỉ ra từ vết
cắt của Leigh. Cô ta chà ngón tay của cô ta lên trên vết thương của Leigh
và quét một ít máu của Leigh lên cánh tay của cô ta.

Mỗi hệ thần kinh trong cơ thể của Leigh đang thét gào trong nỗi sợ hãi,
nhưng tâm trí của cô đang cố gắng tập trung, tìm kiếm một cách dữ dội cho
giải pháp và lời giải thích. Bằng cách nào đó, cô phải cầm chân cho đến khi
Joe hoặc Hilda hay ai đó vào tìm cô. Cố giữ giọng của cô đều đều, cô nói,
"Cô đang làm gì thế, Jane?"
"Tao đang chuẩn bị đến nhà hát, dĩ nhiên," Sebring nói, quan sát khuôn mặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.