NGƯỜI BẢO HỘ - Trang 72

thể cất cánh vào ngày mai nếu thời tiết không được cải thiện. Cô muốn giúp
cảnh sát hạn chế việc tìm kiếm bằng cách tìm chỗ xe của cô bị rớt xuống
dốc. Cô không thể chịu đựng thêm một ngày nào nữa về việc bất lực không
hoạt động và thi hành việc nằm nghỉ một chỗ. Cơ thể của cô đau ê ẩm khắp
nơi, nhưng tâm trí của cô vẫn minh mẫn và cô cần hành động.
Bác sĩ của cô nhầm lẫn sự im lặng của cô cho việc đồng ý. "Bà biết tôi chỉ
là quan tâm đến sức khoẻ của bà trong tận đáy lòng. Bà chỉ là không đủ
khỏe để có thể về nhà."
"Chúng ta hãy giả vờ tôi là một người lao động chân tay bình thường,"
Leigh đề nghị. "Tôi có một gia đình cần phải nuôi dưỡng và không có tiền
để trang trải những gì chính sách HMO (bảo hiểm sức khỏe) của tôi sẽ
không trả. Nếu điều đó là đúng, Bác sĩ Zapata, khi nào thì ông sẽ cho phép
tôi về nhà?"
Cặp lông mày xám của ông nhíu lại.
"Nó sẽ là vào ngày hôm qua chăng?" cô gợi ý.
"Không," ông nói.
"Vậy thì là khi nào?" cô tiếp tục dai dẳng.
"Sáng nay," ông nói. "Bà nói đúng, Bà Manning."
Leigh ngay lập tức cảm thấy như một mụ phù thuỷ. "Tôi rất xin lỗi. Tôi thật
là bất lịch sự."
"Không may, nó cũng hoàn toàn đúng. Tôi sẽ ký giấy cho phép bà về sau
khi tôi ghé qua gặp bà vào sáng mai - miễn là bà đồng ý rời khỏi đây trong
xe cứu thương."
Ngay khi ông rời khỏi, Leigh cố gọi cho Brenna, nhưng thư ký của cô đã về
nhà. Với một tiếng đồng hồ để lãng phí, một cách đau đớn Leigh từ từ đi về
phía cái ghế đối diện giường của cô. Cô ngồi vào nó và bắt đầu nhìn lướt
qua các tạp chí và báo chí mà cô đã nhận được lúc nãy từ người tình
nguyện đẩy một chiếc xe với những tài liệu để đọc. Leigh đang cố lấy lại
sức mạnh của cô.
Vào lúc 6 giờ 30, cô đặt tờ báo qua một bên, lết người trở lại giường của
cô, và gọi cho Brenna ở nhà của cô ta. "Tôi cần cô giúp một việc," cô bắt
đầu. "Nó hơi khác thường - "

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.