NGƯỜI BIẾN MẤT - Trang 242

CHƯƠNG HAI MƯƠI SÁU

Một cảnh sát NYPD mẫn cán, có thể vì nghe âm thanh lạ, có thể vì thấy

một cánh cửa không khóa, đã bước vào con hẻm ở khu West Side. Mười lăm
giây sau, một người đàn ông khác xuất hiện, mặc một chiếc áo len chui cổ
màu đỏ nâu, quần bò bó, đội mũ bóng chày.

Không còn trong vai cảnh sát Larry Burke nữa, Malerick chủ tâm đi về

phía Broadway. Nhìn mặt gã, chú ý vẻ tán tỉnh của gã khi liếc xung quanh –
một cái nhìn như thể mồi chài – người ta sẽ ngỡ gã là một kẻ chuyên lang
thang rình mò, đang hướng về một quán bar ở khu West Side để phục hồi cái
tôi và khả năng tình dục, cả hai thứ đều giảm bớt gần đây khi gã bước vào
tuổi trung niên.

Gã dừng lại ở một quán cocktail dưới hầm, liếc nhìn vào trong. Gã quyết

định đó sẽ là một nơi tốt để tạm lánh cho tới lúc trở lại chỗ của Lincoln
Rhyme và xem xem trận hỏa hoạn đã gây ra thiệt hại như thế nào.

Gã tìm thấy một ghế đẩu ở cuối quầy bar, gần bếp và gọi một chai Sprite

cùng bánh mì kẹp gà tây. Gã nhìn quanh: những máy chơi game dùng xu với
âm thanh điện tử, một máy hát tự động bụi bặm, căn phòng ám khói và tối
thui, nồng mùi mồ hôi, nước hoa và chất khử mùi, những tràng cười ré lên vì
say rượu và tiếng rì rầm của những cuộc hội thoại vô nghĩa. Tất cả đưa gã
trở lại với tuổi trẻ của mình ở thành phố xây trên cát ngày xưa.

Las Vegas là một tấm gương được vây quanh bởi những ngọn đèn chói

mắt; dù nhìn chằm chằm vào nó vài tiếng nhưng tất cả những gì ta thực sự
nhìn thấy là chính mình, với những vết rỗ, những nếp nhăn, sự phù phiếm,
lòng tham, nỗi tuyệt vọng của ta. Đó là một nơi bụi bặm, khó sống, nơi mà
ánh sáng hân hoan của Dải Las Vegas

*

mờ nhạt đi rất nhanh sau chỉ một hay

hai ngã tư và không tỏa được ra hết mọi nơi khác trong thành phố: những
căn nhà xe kéo, những lán trại tồi tàn, những khu mua sắm bụi bặm, những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.