NGƯỜI BÌNH XUYÊN - Trang 226

Nguyên Hùng

Người Bình Xuyên

LÃNH CHÚA RỪNG XANH

Chương 37

BẢY VIỄN ĐƯA TÁM TÂM ĐI MÒ TÔM

NHỜ MIỆNG LƯỠI TÁM TÂM THOÁT CHẾT

Tàu Thanh Vân bị chiếm lại nguyên vẹn khiến Tám Tâm càng tin chắc
chiến công vừa qua là một trận đánh “cuội”. Chưa có trận nào “xuôi chèo
mát mái” như vậy. Trên bờ không nổ súng mà địch hộ tống trên tàu bó tay
quy hàng. Và mãi tới một tuần sau địch mới mở cuộc hành quân thu hồi
chiếc tàu Thanh Vân. Phải chăng địch muốn Bảy Viễn có đủ thì giờ chuyển
chiến lợi phẩm ra khỏi khu vực hành quân?
Tiếp theo đó, trong một chuyến công tác xuống đơn vị, Tám Tâm còn thấy
hai cái xác chết trôi sông, rà tam bản lại gần, thấy toàn người miền Bắc. Cả
hai là thợ trong công xưởng tên Đinh Khắc Đang và Bùi Văn Hứa. Tám
Tâm nhủ thầm: “Tình trạng này không thể kéo dài được nữa. Mình phải
làm sao ngăn chặn bàn tay đẫm máu của Bảy Viễn lại!”
Nhưng Tám Tâm chưa làm gì thì Bảy Viễn đã cho đòi anh lên văn phòng:
- Anh Tám, cho tôi mượn câu Côn Đui của anh.
Tám Tâm móc súng đưa Bảy Viễn. Bảy Viễn ngắm một lúc rồi kéo hộc tủ
bỏ vô cất:
- Cho tôi mượn vài hôm. Bây giờ thì anh xuống ghe đi công tác với tôi.
Tám Tâm sinh nghi: “Đi công tác mà không cho đeo súng nghĩa làm sao?”.
Dù vậy, anh cũng bước xuống ghe hầu loại bốn chèo của Bảy Viễn. Trên
ghe ngoài bốn tay chèo còn có nửa tiểu đội vệ sĩ võ trang đến tận răng,
súng ru-lô bên hông và tôm-xông cầm tay.
Ghe hầu tách bến, Bảy Viễn không vô bên trong như thói quen mà đứng tựa
trước cửa mui, mặt hầm hầm trợn trừng nhìn Tám Tâm:
- Tám Tâm, mày có biết tao đưa mày đi đâu không?
Đây là lần đầu tiên Bảy Viễn “mày tao” với Tám Tâm. Bởi Tám Tâm để
râu dài trước ngực, ra vẻ đạo mạo và già trước tuổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.