NGƯỜI BÌNH XUYÊN - Trang 203

Viễn đinh ninh rằng mình xứng đáng thay Ba Dương nắm Bình Xuyên hơn
ai hết. Nhưng không ai xem Bảy Viễn là dân Bình Xuyên chánh cống mà là
dân hào mé muốn lợi dụng danh nghĩa Bình Xuyên để mưu chuyền riêng
tư…
Nhình quanh quẩn. Năm Hà thấy Bảy Rô vừa từ dưới bến đi lên văn phòng.
Từ ngày Ba Dương mất, Bảy Rô lãnh công tác binh vận. Năm Hà mừng rỡ
nói:
- Bảy Rô, tay đang nghĩ tới mày thì mày lại dẫn xác tới.
- Có chi không anh Năm? Mí mắt trái giật giật, chắc có lộc ăn đây – Bảy
Rô vừa nói vừa nheo mắt.
Năm Hà cười ha hả:
- Lộc ăn hả? Đây là khúc xương khó nuốt, tao nói trước cho mày chuẩn bị
tinh thần. Mày hãy tức tốc mang thư của tao qua văn phòng Bảy Viễn xin
Bảy Viễn tha chết cho Ba Bay.
Nghe hết mọi việc Bảy Rô đắn đo:
- Sao anh Năm không lựa người nào có khoa ăn nói, chớ Bảy Rô ăn tục nói
phét…
Năm Hà khoát tay:
- Tao tin mầy thì tao mới nhờ. Mày đi với Chín Mập và Năm Mười Ba. Tụi
nó là nhân chứng, còn mày là sứ giả của tao. Nếu coi thơ mà Bảy Viễn chưa
chịu thì mày mới uốn lưỡi Tô Tần…
Vì nể Năm Hà mà cũng vì tình sanh tử có nhau với Ba Bay, Bảy Rô nhận
trọng trách thuyết khách. Trên suốt chặn đường tới “Tổng hành chòi” của
Bảy Viễn ở Tắt Ông Thọ, Bảy Rô la lắm. Bảy Viễn nóng như lửa. Nói là
sao cho khéo, hớ một lời là có thể “bỏ mạng sa tràng” chớ đâu phải chơi!
Nếu không nhớ lỡ ăn thề trong đình thần Tam Thôn Hiệp, Bảy Rô đã thoái
thác.
Tới nơi, bộ ba cắm sào lên văn phòng. Bảy Viễn đi vắng. Bảy Rô quyết
định ở lại chờ để giáp mặt ông Bảy. Thấy đi-văng gõ đặt ở góc, ba anh phủi
chân leo lên nằm nghỉ lưng.
Bỗng Năm Tài bước vô chống nạnh chửi đổng:
- Đ.m, tụi bây ở đâu mà dám lên nằm trên bộ ván của Ngài Khu bộ phó?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.