- Bảy Rô biết sứ mạng của mình đã hoàn thành tốt đẹp, lên tinh thần:
- Ăn cơm có rượu không, Ngài Khu bộ phó?
Bảy Viễn cười:
- Sao lại không! Tụi bay cứ gọi tao là anh Bảy. Đừng có bày đặt Ngài Khu
bộ phó nữa!
Cơm dọn lên chỉ có bốn chén và bốn đôi đũa. Bảy Viễn là chủ, Bảy Rô
cùng Chín Mập và Năm Mười Ba là khách. Tuyệt nhiên không thấy bóng
dáng Năm Tài. Điều này thỏa mãn lòng tự ái của Bảy Rô và hai bạn. “Nịnh
cho lắm rồi mày cũng là tên “chầu rìa”, đây được ăn nhậu chung măm với
Bảy Viễn như tụi tao!...”.
Rượu vài tuần, Bảy Rô nhắc:
- Ngài Khu bộ phó… à quên, anh Bảy có còn giữ ý bắt Ba Bay qua đây xin
lỗi không?
Bảy Viễn nốc cạn ly rượu:
- Thôi thôi! Lỗi tại thằng Búa… - Y cất tiếng kêu – Năm Tài đâu?
Năm Tài khúm núm chạy ra. Bảy Viễn ra lệnh:
- Soạn ngay cho tao công văn hủy bỏ lệnh truy ngã Ba Bay. Cho đánh máy
ngay để Bảy Rô mang về cho Năm Hà.
Năm Tài vâng dạ rồi rít. Không bao lâu tiếng máy đánh chữ từ văn phòng
vọng lên lạch cạch. Bảy Viễn vừa buông đũa là Năm Tài mang công văn tới
trình hai tay. Bảy Viễn ký cái “rẹt”.
- Đóng dấu cẩn thận nghe không!
Năm Tài đóng dấu xong mang trở ra. Bảy Viễn trao cho Bảy Rô:
- Về nói với Năm Hà là vụ Ba Bay chỉ là một vụ bắn lầm mà lỗi tại thằng
Búa nói chơi không đúng lúc. Chỉ có vậy thôi. Cho gởi một cặp Mạc-ten về
Năm Hà. Rượu bà con trên thành tặng anh em Bình Xuyên đó.
Bảy Rô cùng hai bạn hớn hở cáo lui xuống tam bản chèo về. Trên suốt chặn
về, cả ba tha hồ nghí ngố cho thỏa chí.
Chín Mập bắt tay Bảy Rô khen nức nở:
- Thằng Mười Nhỏ hồi còn sống thường nhắc tới cái tên Lỗ Đạt do thằng
Ba Đầu Hình tặng cho mày lúc mày mới nhập bọn đi hát… Mày ngon lành
thiệt! Không có mày là tao đá thấy mẹ thằng Năm Tài. Nhưng tao nghĩ cú