NGƯỜI BÌNH XUYÊN - Trang 211

Hợp đồng xong xuôi, Hoàng Thọ vui vẻkể chuyện “tiếu lâm” cho Hai Vĩnh
nghe:
- Trở lại chuyện điếm, nói chuyện này cho anh Hai nghe để rút kinh nghiệm
chỉ huy bộ đội. Trong 303, mìn có hai thằng “đệ tử” dám sống chết với chỉ
huy. Cố nhiên là tôi tin yêu hai đứa nó vô cùng. Chúng muốn gì tôi cũng
cho. Nhưng dần dần chúng trở nên quân phiệt còn hơn Hoàng Thọ. Đóng
quân ở nhà nào có con gái đẹp là thế nào cũng “chớp” con gái của người ta.
Chơi qua đường chứ không tính chuyện đàng hoàng. Dân chúng trong vùng
oán hận chứ không dám kêu ca. Chúng là quá nên bộ đội cũng bất mãn. Có
tin thấu tới tai tôi là nếu không trị tội hai “quỷ sứ” đó thì cả bộ đội sẽ trả
súng bỏ ngũ. Rắc rối dữ, phải làm sau đây? Lập tòa án xử tội hai tên này thì
mới giữ được bộ đồi đồng thời lấy lại lòng dân. Nhưng ai đành đoạn giết
hai tên đệ tử ruột như vậy được? Tôi suy nghĩ mãi và nghĩ ra một cách vẹn
toàn. Cũng lập tòa án, cũng đưa hai tên quỷ sứ đó ra bắn. Nhưng kết quả là
đạn lép và hai tên tốt số kia được tòa án cho “đoái công chuộc tội”…
- Nhưng tại sao đạn lại lép?
Hoàng Thọ cười khoái trá:
- Chính chỗ đó mới là bản lĩnh của người chỉ huy. Đêm trước đó tôi đã bí
mật luộc hai gắp đạn cho vào hai cây mút của tiểu đội hành quyết. Đạn bị
luột cả đêm thì nổ làm sao được!
Hai Vĩnh lắc đầu:
- Ma giáo quá!
- Phải vậy chớ anh! Mà cũng hay là sau trò bi hài kịch đó, hai thằng đệ tử
của tôi không đám tác oai tác quái nữa. Tôi nghĩ đó cũng là một cách giáo
dục hữu hiệu nhất…

***

Trận Đá Giăng diễn ra đúng như Hoàng Thọ dự tính. Địch đã nhảy về phía
đồng trống làm bia sống cho liên quân từ các hố cá nhân xung phong lên.
Đã phân định ngôi thứ “anh hùng giết giặc” trong liên quân bốn đơn vị
tham chiến thách đó nhau xem ai cắm cờ chiến thắng lên xe tăng địch trước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.