NGƯỜI BÌNH XUYÊN - Trang 290

Bảy Rô đã chuẩn bị trước nên trả lời trôi chảy:
- Lúc nào tôi cũng nhớ lệnh của cấp trên: phải có chữ ký của đồng chí mới
xuất kho. Nhưng đây là trường hợp đặc biệt. Bộ đội từ khu Đông về đang
đói. Sẵn kho ở gần, họ tấp vô.
Lão già râu kẽm cắt ngang:
- Đồng chí cho họ vay vô nguyên tắc như vậy sao? Làm việc gì cũng phải
có nguyên tắc chớ!
Bảy Rô cãi lại:
- Sao lại vô nguyên tắc? Bộ đội đói thì mình phải cho ăn. Huống chi đây là
bộ đội đang nằm kích tàu. Tôi xuất kho cho là đúng lắm chớ… Chợt thấy
mình lên giọng với chính ủy Phân khu Duyên Hải, Bảy Rô dịu giọng:
- Nhờ ăn no mà chiều hôm qua, bộ đội mình giựt mìn đánh chìm một tàu
lồng cu đó đồng chí. Có ai báo cáo với đồng chí chưa?
Nét mặt lão già râu kẽm giãn ra, tươi tỉnh:
- Có. Tôi đã được báo cáo.
Ông ta trả quyển sổ thu xuất kho cho Bảy Rô:
- Đông chí làm đúng.
Bảy Rô nhận sổ, đi như bay về kho, bụng nghĩ thầm: “rất may là bộ đội
đánh thắng. Nếu đánh thua thì chưa chắc đã yên thân với cha già râu kẽm
này”.
Từ cuộc đung độ này, Bảy Rô càng thêm tin tưởng nơi lẽ phải. “Không có
nguyên tắc nào cao hơn lẽ phải”.
Cũng nhờ dám giỡn mặt với lão già râu kẽm mà Bảy Rô được cảm tình với
anh em binh sĩ. Dù chỉ là một người giữ nhiệm vụ nhỏ, anh được mọi người
mến và tặng cho anh danh hiệu “anh Bảy chịu chơi”.
Chú thích:
(1) Bà-Chợ là hai tỉnh Bà Rịa – Chợ Lơn sát nhập năm 1949-1950

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.