bình trong nội bộ. Có ai tự phê bình không?
Im lặng nặng nề. Năm Lửa xoa xoa bộ râu củ ấu rậm rì:
- Một… hai… ba… Không có thì thông qua. Bây giờ tới mục phê bình. Bắt
đầu Năm đây. Có ai phê bình Năm gì không?
Không khí lại chìm lặng, nặng nề. Năm Lửa lại xoa xoa bộ râu củ ấu.
- Tụi bây cứ mạnh dạn phanh phui, giúp tao sửa chữa. Tao không phiền
trách tụi mày đâu.
Một người rón rén đưa tay. Năm Lửa khoái chí:
- Như vậy mới được chứ! Mày phê bình Năm cái gì đây?
Người kia ấp úng:
- Em xin phê bình ông Năm nóng tánh.
Năm Lửa bật cười:
- Phải, tao nóng tánh. Bởi vậy mới có cái tên Năm Lửa… Nhưng đó là tánh
trời sanh, làm sao bỏ được! Còn ai phê bình Năm gì nữa không?
Một người khác đưa tay lên:
- Em xin phê bình ông Năm hay chửi thề Đ.m.
Bộ râu củ ấu vểnh lên, hai mắt Năm Lửa trợn trắng; nhưng hắn vội dằn
xuống được:
- Ờ, đúng! Năm quen Đ.m, hồi còn ở bến xe. Muốn bỏ phải từ từ. Còn đứa
nào phê bình gì nữa không?
Thấy thái độ mềm mỏng của Năm Lửa, một người thứ ba mạnh dạn đưa
tay:
- Em xin phê bình ông Năm – Tới đây người ấy bỗng ấp úng. Năm Lửa xoa
xoa bộ râu củ ấu, khuyến khích:
- Cứ nói tự nhiên, không việc gì phải ngại!
Người kia cố lấy can đảm nói thật nhanh:
- Em xin phê bình ông Năm hay vuốt đít em vợ!
Bầu không khí trong cuộc họp như nháng điện. Ai nấy đều xanh mặt, hết
nhìn Năm Lửa đến nhìn kẻ táo tợn dám cho nổ quả bom thúi làm cả hội
trường suýt chết ngạt.
Lần này Năm Lửa không còn dằn được nữa. Bộ râu củ ấu rậm rì vểnh lên
tới mang tai, hai mắt trợn trừng chỉ còn tròng trắng. Hắn đập bàn quát to: