NGƯỜI BỖNG LẠI VỀ - Trang 86

cô. Nhật Lan vừa nghĩ vừa vui sướng và trút bỏ cả chiếc áo ngủ để nằm bên
cạnh Dự Nguyên.
Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Nhật Lan im lặng và tiếng gõ cửa tiếp tục, cô bé
ngồi dậy và quấn vội chiếc chăn vào người, áp mặt vào cửa Nhật Lan khẽ
nói:
– Chưa mẹ à! Dự Nguyên ngủ say lắm.
Hãy để gần sáng rỗi hãy làm ầm chứ! Mẹ à! Hay là mẹ mang máy chụp ảnh
vào cho con, con quên rồi, phải chụp lại hình này.
– Hả? Sao lại là cô?
Bằng Chi nghe Nhật Lan nói nhỏ nhỏ, cô hốt hoảng đẩy mạnh cửa không
ngờ cửa không đóng. Thì ra là Nhật Lan có ý định gì, cả mẹ ....
– Em làm quái gì thế Lan?
Nhật Lan thoáng ngại với chị rồi lại ngang bướng:
– Chị đi ra đi, chuyện của em với Dự Nguyên chị hãy im lặng đó.
Bằng Chi lấy áo và tròng vào người Nhật Lan, cô nói:
– Em đừng có tư tưởng bệnh hoạn như thế chứ? Đi về phòng đi.
– Chị biết gì chứ?
– Không biết gì nhưng biết có người định làm việc xấu.
– Chị im đi và ra khỏi phòng kẻo anh Nguyên ngủ không được.
– Anh ta cần phải thức dậy.
– Anh ấy ngủ mà.
– Có thể vì mệt vì say rượu. Tại sao em lại khờ đến thế?
– Em đã bảo chị đi ra.
– Chị không đi nếu như em không về phòng của em.
– Em không đi đâu hết. Anh Dự Nguyên cần phải biết là em đang ở trong
phòng với anh ấy như thế này. Anh ấy phái hiểu rằng anh ấy đã làm gì em
...
Bằng Chi tát vào má Nhật Lan một cái bất ngờ. Bằng Chi cũng không ngờ
sao mình lại nổi giận như thế. Cô hét lên:
– Ra ngay, chị sẽ báo cho ông bà biết.
– Em thật là xấu ai lại như thế, con gái mà không biết tự trọng hay sao?
– Tôi không cần tự trọng, chị cứ kêu to cho cả nhả thức giấc để đến đây đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.