NGƯỜI BỖNG LẠI VỀ - Trang 96

không so bì kịp với Bảo Lộc nhưng ... tôi dành cho hai mẹ cô vị trí cố vấn
cho chúng tôi.
– Anh quá lời rồi đó ... chúng tôi có làm gì đâu mà cố vấn chứ! .... lại nghe
nói trên thị trường trà Hoài Mãí của anh được ưa chuộng không đủ cung
cấp cho thị trường.
– Tôi chỉ làm ăn nhỏ thôi!
– Nhỏ nhưng chắc và bảo đảm ...
– Nghĩ đời cũng thật lạ .... Tôi vốn là một ... À! Tôi vốn không phải là
người làm doanh nghiệp. Vậy mà làm doanh nghiệp từ lúc nào cũng không
biết ...
– Biết đâu anh có động lực.
– Động lực ư? Không có động lực hay nghị lực có lẽ là do ... Mà tôi chẳng
lẽ bắt cô nghe chuyện ngớ ngẩn của tôi.
Nụ cười của bà Hà Thơ vẫn đẹp và đầy sức quyến rũ.
– Với tôi chẳng có chuyện gì là ngớ ngẩn nhất là quá khứ ... Quá khứ bao
giờ cũng đẹp, cũng dễ thương đôi khi là những khuyết điểm, những lỗi lầm.
Xem ra cô rất cao thượng ... Đó là một bản chất tốt đẹp không dễ gì ai cũng
có được đâu.
– Không! Đó chỉ là những suy nghĩ bình thường của tôi thôi.
– Bình thường kiểu như cô thật là "thánh đó.
– Sao anh cứ nghĩ về những điều tốt đẹp đó nào là cao thượng, nào là thánh
...
– Nhưng chỉ dành riêng cho người phụ nữ như cô thôi.
– Anh Bách à! tôi đâu còn,ở cái tuổi trẻ trung để thích dược nghe tán
thưởng ... Thuở xưa tôi cũng thế.
Quen biết với cô thật là diễm phúc.
Anh đừng cho tôi nghe những lời tương tự như vậy tôi không chấp nhận
đâu ...Ông Hoài Bách nhìn bà Hà Thơ, ông rất thích tính cách của bà, con
bé Thiều Mơ có lẽ giống mẹ .... Giá như được quen biết với hai mẹ con
Thiều Mơ ...
Những ước vọng mơ hồ về một cuộc sống gia đình cứ len vào tâm hồn ông.
Đêm liên hoan chia tay cùng với Dự Nguyên được gặp Hà Thơ, Hoài Bách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.