NGƯỜI CÓ TRÁI TIM TRÊN MIỀN CAO NGUYÊN - Trang 16

Tôi cũng tin vậy, ông MacGregor phụ hoạ.
Tôi nói, Ông ấy nói mình phải trả năm mươi xu. Ổng sẽ không bán chịu
nữa đâu.
Bố tôi nói, Đó là một ý kiến. Thế mày nói những gì vậy Johnny?
Tôi nói, Trước hết về một cái đói sắp chết ở tận xứ Trung Hoa, sau đó con
hỏi thăm cả gia đình.
Bố tôi hỏi, Thế mọi người mạnh cả chứ?
Tôi nói, Mạnh cả.
Vậy là tất cả chúng tôi quây quần trong nhà, ăn ngon lành ổ bánh và cân
phó mát, mỗi người uống hai hay ba lít nước, và sau khi không còn gì cả,
ông MacGregor lại nhìn quanh nhà bếp xem có còn gì ăn được không.
Ông hỏi, Cái hộp sắt xanh trên kia. Có gì trong đó vậy Johnny.
Tôi nói, Bi.
Ông hỏi tiếp, Cái chậu kia nữa. Có gì lót lòng được không?
Tôi nói. Dế.
Ông nói. Còn cái chum lớn bên góc đó. Có cái gì ngon lành trong đó
không?
Tôi nói, Cháu nuôi một con rắn.
Ông MacGregor nói, Được quá! Cho ta một miếng rắn luộc đi, thế là xịn
rồi còn gì.
Tôi nói, Ối! Làm sao mà bác ăn rắn đó được.
Ông MacGregor nói, Johnny, tại sao lại không chứ? Tại sao không mới
được? Ta nghe nói dân Bornéo và các xứ khác xực tuốt tuột cả rắn lẫn cào
cào. Chứ cháu không có đây đến cả chục con cào cào mập ú đấy sao,
Johnny?
Tôi nói, Có mỗi bốn con thôi mà.
Ông MacGregor nói, Được rồi, đem ra đây coi Johnny. Khi nào no nê khoẻ
khoắn, ta sẽ chơi thật tuyệt để tặng cho cháu bản "Chỉ uống mừng ta bằng
đôi mắt em". Ta đói khiếp lắm, cháu Johnny ạ.
Tôi nói, Cháu cũng vậy, nhưng bác không được giết con rắn đó đâu nhé.
Bố tôi ngồi nơi bàn, tay ôm đầu mơ mộng. Bà tôi lệt bệt đi ngang, nghễnh
ngãng hát một điệu nhạc quen, có lúc rống tướng lên bằng một thứ tiếng Ý

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.