NGƯỜI CÓ TRÁI TIM TRÊN MIỀN CAO NGUYÊN - Trang 174

nằm dài ra, sắp sửa ngủ thiếp đi, thằng nhỏ hầu như vừa cười vừa mếu.
Những khách uống buổi sáng đều về hết, kể cả Algayler và cái bà răng giả
dắt theo con chó phốc, và cuộc buôn bán lại một lần thay đổi phiên trực
trong khi thằng nhỏ đang đuổi theo những giấc mơ.
Khi thằng nhỏ thức dậy thì đã năm giờ kém mười lăm. Lát sau nó sực nhớ
ra người bồi, nhưng lại cũng không nói gì. Nó nhổm dậy, như thể đang ở
trên giường nhà nó vậy, và rồi sau khi tan mộng với đôi mắt mở lớn trong
mười phút, nó bước xuống.
Bấy giờ bên ngoài trời tối đen và tuyết rơi như một cơn bão. Thằng bé
ngắm tuyết đã đời rồi quay lại nhìn lên người bồi.
Nó nói "Bố cháu có trở lại không?"
Người bồi rượu nói "Chưa".
Ông quỳ xuống để nói với thằng nhỏ.
"Năm phút nữa là tao xong việc nếu mày có thể chỉ được nhà mày tkhi mày
thấy, tao sẽ cố đưa mày về nhà".
"Bố cháu không trở lại thật sao?"
"Không. Có lẽ bố mày quên béng là để mày ở đâu rồi".
"Bố cháu để cháu ở đây" thằng nhỏ nói như thể đây là điều không thể nào
quên được. "Ngay đằng trước".
"Tao biết".
Người bồi rượu phiên tối mặc áo choàng trắng vào, từ trong bếp đi ra và để
ý thấy thằng nhỏ ngay.
"Đứa nhỏ nào đây John? Con của anh đấy hả?"
"Ừ" Người bồi rượu ừ hử cho qua chuyện vì ông không muốn người kia
biết chuyện gì đã xảy ra.
"Nó lấy cái áo đâu ra vậy?"
Thằng nhỏ nhăn mặt nhìn xuống sàn.
Người bồi rượu nói "Một trong mấy cái áo cũ của tôi ấy mà. Dĩ nhiên nó có
áo của nó, nhưng đây là cái nó thích mặc nhất".
Thằng nhỏ bỗng nhiên ngước nhìn người bồi rượu, kinh ngạc.
Người bồi rượu phiên tối nói "Ừ, con nít nó vậy đấy, John. Ưa làm người
lớn như bố".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.