NGƯỜI CÓ TRÁI TIM TRÊN MIỀN CAO NGUYÊN - Trang 175

Người kia phụ hoạ "Đúng vậy".
Ông cởi áo trắng ra rồi mặc áo đi phố, áo choàng vào và nắm lấy tay thằng
nhỏ.
Ông nói "Về nhé". Người bồi rượu phiên tối đáp lời ông và nhìn theo hai
chiếc bóng bước lần ra đường phố.
Họ đi với nhau trong im lặng qua ba ngã tư rồi bước vào tiệm kem, ngồi ở
quầy.
"Sô cô la hay va ni?"
"Cháu không biết".
"Một sô cô la, một kem sô đa va ni".
Người bồi rượu nói với người bán, và khi thức uống được đặt trên quầy,
người bồi rượu ăn cái va ni. Thằng nhỏ ăn sô cô la, rồi cả hai lại bước ra
ngoài mưa tuyết.
"Nào, bây giờ thử nhớ xem mày ở lối nào. Nhớ được không?"
"Cháu không biết lối nào cả".
Người bồi rượu đứng dưới tuyết, cố nghĩ xem phải làm gì nhưng rồi cũng
chẳng đi đến đâu cả.
Cuối cùng ông nói "Này, cháu nghĩ cháu có thể ngủ đêm nay ở nhà bác với
mấy đứa nhỏ được không? Bác có hai thằng và một con gái nhỏ. Bác sẽ sắp
chỗ cho cháu ngủ, mai bố cháu sẽ đến đón cháu".
"Bố cháu có chắc sẽ đến không?"
"Chắc chắn đến chứ?"
họ đi dưới tuyết, lặng lẽ, rồi ông nghe thằng nhỏ khóc rấm rứt. Ông không
cố an ủi vì ông biết chẳng thể nào giúp nó hơn. Tuy nhiên thằng nhỏ không
đến nỗi mất bình tĩnh, nó chỉ khóc nho nhỏ và đi bên người bạn già. Nó có
nghe nói về những kẻ lạ, về kẻ thù hung dữ và nó tin rằng họ là một thứ với
nhau, nhưng đây là một người nó chưa từng gặp và cũng không thể nghi
ngại là kẻ thù. Dù sao đi nữa, thiếu vắng ông bố cáu kỉnh của nó thì quả là
cô đơn dễ sợ.
họ bắt đầu bước lên một vài bậc thềm phủ đầy tuyết và ông bạn thằng nhỏ
nói "Bác ở đây này. Chúng mình sẽ ăn một chút gì nong nóng rồi cháu có
thể đi ngủ đến sáng mai, cho đến khi bố cháu đến đón cháu".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.