- Ề ! Dừng xe lại.
Vọng Quân quay sang Chiêu Hà, nhăn nhó:
- Trời ơi ! Chuyện gì nữa đây ?
- Tôi bảo dừng xe lại mà.
- Nhưng để làm gì kia chứ ?
- Mặc tôi . Tôi không muốn ngồi chung xe với anh.
- Cái gì ?
- Tôi muốn xuống xe . Tôi có nói tiếng tây đâu mà anh không nghe chứ.
- Trời ơi ! Nếu cô nói tiếng tây thì tôi cũng nghe được mà . Đằng này, cô
nói chuyện khó nghe hết sức . Thật chướng tai.
- Bây giờ, anh có chịu dừng xe không ?
Một tiếng rít vang lên trong đêm vắng nghe rợn người . Chiếc xe đột ngột
dừng lại . Vọng Quân mở cửa, bước ra ngoài . Anh gầm lên:
- Nào ! Cô muốn gì ? Muốn về thì về đi . Đi đi !
Chiêu Hà mở cửa xe chui ra . Cô tìm một tảng đá ngồi xuống
- Tại sao anh lại có mặt trong buổi tiệc của gia đình tôi ?
- Rõ là ngớ ngẩn ! Là do cha mẹ cô mời tôi hẳn hoi . Bộ cô tưởng tôi là kẻ
hát mướn mua vui hay sao ?
Chiêu Hà đứng lên, cô loạng choạng bước đến gần Vọng Quân . Lúc này,
anh đang tựa người vào thân cây . Cô chằm chằm nhìn anh:
- Anh có biết tôi căm thù anh lắm không ?
- Không biết . Tôi cứ ngỡ là cô yêu tôi.
Chiêu Hà bật cười nghiêng ngửa . Suýt...
tí nữa thì cô té nhào về phía trước, nếu không có đôi tay Vọng Quân đưa ra
giữ lại.
- Đừng nói nhảm nữa . Về được chưa cô tiểu thư lang thang ? Đứng đây
nghe cô nói nhảm, chắc một hồi tôi phát điên theo cô quá.
Chiêu Hà loạng choạng bước . Cô cất giọng rè rè:
- Không về . Tôi còn nhiều chuyện muốn nói với anh.
- Nhưng tôi thì chẳng thích nói chuyện với cô trong tình trạng say khướt thế
này.
- Anh dám...