Chiêu Hà sấn tới . Nhưng cô bước được vài bước đã khựng lại . Cô rùng
mình rồi phát nôn mửa tung tóe đầy ra phía trước . Cũng may là cả hai cũng
né kịp, chứ không thì sẽ không biết ra sao đây . Không biết cô chịu đựng
nổi hay không.
Vọng Quân nhanh tay đỡ lấy Chiêu Hà . Đôi tay chắc nịch của anh giữ lấy
đôi vai run run của cô, miệng lẩm bẩm :
- Hôm nay là ngày gì không biết.
Chiêu Hà cất giọng ỉu xìu:
- Mệt quá đi mất ! Về được rồi, tôi muốn uống nước . Trong bụng tôi không
còn thứ gì để cho ra nữa đâu.
Chiêu Hà đứng lên . Vọng Quân dìu cô ngồi vào xe . Rất cẩn thận, anh
dùng khăn tay lau khô nước mắt, nước mũi và không quên xức dầu cho cô.
Giọng anh có vẻ lo lắng và dịu hơn:
- Thấy thế nào, hả ?
- Ổn rồi . Ở bên cạnh anh thì đâu có dễ dàng chết chứ.
- Đừng nói nhiều nữa, nằm nghỉ đi . Khi nào đến nhà, tôi sẽ gọi cô đấy .
Nghỉ ngơi một chút, cô sẽ cảm thấy khỏe lại ngay thôi.
Chiêu Hà không thể nào phủ nhận những cử chỉ ân cần lo lắng của anh
dành cho cô khiến cô cảm động . Lẽ ra anh cứ thể bỏ mặc cô kia mà . Thật
ra, Vọng Quân là người thế nào đây ? Mặc kệ anh ta là người thế nào, nàng
không nên suy nghĩ nhiều cho mệt . Trong lúc cô như thế này có một người
quan tâm đến cô, chăm sóc cho cô có lẽ hay hơn.
- Tại sao anh lại lo lắng cho tôi ?
- Vấn đề không phải là ghét hay không ghét, mà đối với bất cứ cô gái nào
tôi cũng lo như vậy mà thôi.
Chiêu Hà ngả lưng vào thành ghế, nhắm nghiền mắt lại . Xe chạy một lúc,
cô ngủ thiếp đi và ngoẻo cổ sang một bên . Vô tình đầu cô tựa vào vai anh .
Tóc cô do gió lùa vào cửa xe, quấn quanh cổ anh phảng phất một mùi
hương thoang thoáng dịu dàng.
Vọng Quân quay sang nhìn cô . Dưới ánh trăng, khuôn mặt của cô trông
khi ngủ thật đẹp, thật hiền .