bây giờ.
-Nhưng sao cháu cứ thắc mắc là lúc ấy ông đã có râu hay chưa?
-Phải, vì còn thắc mắc, nên cháu chưa có ý kiến dứt điểm với ông. Còn bây
giờ thì cháu đóan ra rồi.
Thằng Cu Cỏ chợt nhìn ông Ruông, và bật cười
Ông Ruông cũng bật cười
-Sao cháu nhìn râu ông rồi cười ?
-Hỏi ông làm sao không cười. Cháu thì chưa bao giờ thấy có đám cưới nào
chú rể đã có râu mà đi ôm cô dâu trước mặt cả người lớn cả trẻ nhỏ ở trong
làng.
Cách chất vấn và bình luận của thằng Cu Cỏ khiến ông Ruông không còn
dám chắc là lúc ông cưới bà Ruông thì mình đã có râu hay chưa. Một cuộc
tình lớn tựa một tác phẩm văn chương lớn, bàn mãi không hết. Ông Ruông
đã dùng phương pháp so sánh đó, và cho rằng cháu ông cũng có thể gọi là
một nhà biện luận trẻ tuổi. Nhưng để sự nhận định của mình chắc ăn hơn,
ông còn phải tiếp tục chất vấn cháu ông về vấn đề có râu hay chưa có râu.
-Theo cháu thì người có râu với người chưa có râu khác nhau ở chỗ nào?
Thằng Cu Cỏ nhìn ông với vẻ làm như giờ nó là ông, là người lớn, còn ông
là nó, là trẻ thơ :
-Ông hỏi cháu câu hỏi khác đi.
-Còn câu hỏi đó thì sao?
-Chuyện đó ông đã biết, còn hỏi cháu làm gì?
-Để biết cháu suy nghĩ thế nào.
-Cháu thấy hơi lo
-Cháu lo gì?
-Người già thì hay lẫn lộn
-Có lẽ là vậy. Nhưng cháu hãy trả lời câu hỏi của ông đi đã.
-Ông bảo người có râu thì khác với người chưa có râu ?
-Phải
-Thế cháu chưa có râu thì cháu có phải là người hay không?
-Cháu tuy chưa có râu, nhưng cũng là một con người