NGƯỜI ĐẾN TỪ BÓNG TỐI - Trang 213

“Cảm ơn bác sỹ.” Cô gái cứ lặp đi lặp lại câu ấy, sau đó cúi xuống, nắm

chặt bàn tay còn đang hôn mê của bố.

Từng giọt nước mắt tí tách rơi xuống mu bàn tay cô ấy, chầm chậm chảy

vào lòng bàn tay của người bố.

Lúc này David quay đầu lại, nhìn Chúc Tịnh nãy giờ im lặng đứng một

bên, giơ tay ra, nhẹ nhàng xoa đầu cô.

“Cô bé, con vất vả rồi, về nhà thôi.”

Ông không hề hay biết cô gái trông bề ngoài có vẻ lạnh lùng này lại

chứa cả một thế giới dịu dàng trong trái tim mình.

Chúc Tịnh nhìn theo cô gái và chiếc xe đẩy bệnh nhân đi xa khuất, một

mình đứng lại giữa hành lang trống vắng, sống mũi bất chợt cay cay.

Đây là một ca phẫu thuật không có điểm gì quá đặc biệt.

Nó cũng giống như ngàn vạn những lần cứu sống bệnh nhân khác trên

đời, hoặc là ly biệt, hoặc là hồi sinh.

Thế mà cô lại hoàn toàn được cứu rỗi khỏi bóng ma cuộc đời ám ảnh

bao năm chỉ bằng cuộc phẫu thuật bình thường ấy.

Phải, cô không có quyền quyết định số phận của mình.

Nhưng cô vẫn có thể giành giật nó cùng Thượng đế.

Sau khi đội gỡ bom từ cửa sau bệnh viện lẳng lặng rút lui, nhìn bọn họ

cẩn thận đặt dung dịch phát nổ khủng khiếp kia vào một thiết bị đặc biệt rồi
lái xe biến mất trong đêm, Mạnh Phương Ngôn yên lặng đứng trên đầu phố
London vắng vẻ, hít sâu một hơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.