NGƯỜI ĐẸP TRẢ THÙ - Trang 191

Khi người ta bị kích động bất ngờ, ngoài sức chịu đựng thì cách bảo
vệ mình chính là trạng thái mất trí nhớ. Nhìn Thẩm Thiếp như vậy, Phương
Trình đau đớn thu dọn hết đồ đạc liên quan tới con gái. Có lẽ điều này sẽ
tốt cho Thẩm Thiếp, bởi nếu cô nhớ lại đã xảy ra chuyện gì thì làm sao cô
có thể đối mặt với nó đây?
Nơi ở của Triển Nhan vẫn y nguyên như khi Thẩm Lực đi. Thiết bị
camera vẫn bật, anh mở băng, mọi thứ vẫn bình thường kể từ lúc anh đi.
Anh phải nghỉ một lát, mai còn tiếp tục tìm cháu bé, tìm Triển Nhan
nữa.
Lúc lên giường, thời tiết oi bức bắt đầu thay đổi, gió nổi lên, sấm rền
chớp giật, rời cơn mưa to bất ngờ đổ xuống.
Anh đóng cửa sổ, tắt đèn, nhưng vẫn để máy vi tính hoạt động. Từ
trên màn hình máy tính, anh có thể nhìn thấy toàn cảnh trước nhà Triển
Nhan. Điều đó có nghĩa là nếu có người đột nhập vào nhà lúc này thì ngay
lập tức Thẩm Lực có thể nhận thấy.
Màn hình đen sì, chỉ còn chút ánh sáng le lói, anh chỉ lờ mờ thấy cửa
nhà hàng xóm đã đóng chặt.
Lúc này, Thẩm Lực rất mong có thể phát hiện ra điều gì. Khi sự việc
chưa xảy ra, trong những ngày tháng anh và Triển Nhan ở bên nhau, anh
luôn chỉ mong được sống bình thản như thế. Hạnh phúc giống như mặt hồ
phẳng lặng, và dưới mặt nước có những thứ rất hấp dẫn. Chỉ cần mặt hồ
không bị phá vỡ thì những thứ hấp dẫn ấy sẽ không biến mất, hạnh phúc
mãi ở bên anh.
Thế nhưng hiện thực không bao giờ phát triển theo hướng con người
mong muốn.
Thẩm Lực lúc này chỉ mong xuất hiện tình hình gì đó. Bất kể tình
hình đó như thế nào, anh chỉ mong nó xảy ra. Nếu cứ tiếp tục thế này, có lẽ
người tiếp theo bị điên sẽ là anh.
Anh đã theo dõi trên màn hình rất lâu nhưng rốt cuộc vẫn không có
chuyện gì. Màn hình tối om giống như chiếc giếng khô ngàn năm vậy.
Mí mắt càng lúc càng nặng, cuối cùng anh cũng mệt mỏi nhắm
nghiền mắt lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.