NGƯỜI ĐẸP TRẢ THÙ - Trang 192

Mưa bên ngoài càng lúc càng to, tiếng mưa chôn vùi mọi thứ.
Anh tỉnh giấc, hoàn toàn là do bản năng. Anh cũng không hiểu tại
sao mình có thể tỉnh lại vào lúc đó. Nhưng chỉ một lát sau anh đã cảm thấy
hối hận tới tận xương tuỷ - giá mà anh có thể tỉnh dậy sớm hơn chút nữa
thì...
Khi Thẩm Lực mở mắt ra, theo bản năng anh lại nhìn vào màn hình
máy tính, đầu óc nặng trình trịch của anh đột nhiên lại tỉnh táo khác
thường. Bởi anh nhìn thấy cửa sổ camera sáng lên.
Anh nhảy vọt tới máy tính, khi anh vừa nhảy tới thì cửa sổ camera lại
vụt tắt.
Đường điện trong nhà được thiết kế điều khiển bằng âm thanh. Điều
này chứng tỏ vừa có người đột nhập.
Anh chỉ kịp nghĩ trong giây lát rồi chạy ra hướng cửa chính, điện của
căn nhà bật sáng do tiếng động anh vừa chạy qua, chỉ bằng vài bước anh đã
chạy xuống dưới tầng.
Nhưng anh cũng chẳng phát hiện được gì. Anh nghĩ có lẽ đèn trong
nhà bật sáng là do tiếng sấm gây ra. Do vậy anh lại đi lên nhà. Sau khi sự
việc xảy ra, anh lại nghĩ giá lúc đó mình tiếp tục đuổi theo nhất định sẽ biết
được điều gì đó.
Bởi khi anh xem lại phần ghi hình qua máy tính, anh bất ngờ đến
mức nhảy dựng lên.
Đầu tiên là đèn bật sáng. Công tắc điều khiển bằng âm thanh rất
nhạy, cho dù tiếng chân người rất nhẹ thì đèn vẫn bật sáng.
Một lúc sau một bóng người xuất hiện trên màn hình.
Tim Thẩm Lực đập thình thịch, anh nín thở quan sát màn hình.
Người đó mặc áo mưa, màu của áo mưa tối, khuôn mặt của người đó
lại bị che bởi khẩu trang nên không thể nhận ra đó là ai, thậm chí anh còn
không phân biệt nổi đó là đàn ông hay đàn bà nữa.
Người này dùng chìa khoá mở cửa.
Sau đó thì nhẹ nhàng bước vào trong nhà. Nhìn thấy người lạ mặt
bước vào nhà, Thẩm Lực sợ toát mồ hôi, chân lông dựng đứng cả lên. Bởi
nhất thời anh không thể phán đoán được người lạ mặt đó đã rời khỏi ngôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.