Mộc Cửu không cho là đúng, thản nhiên nói: "Không phải luôn có
viêc ngoài ý muốn phát sinh sao. Giống như đêm đó anh cũng không muốn
giết Tưởng Lệ Phỉ nhưng cô ấy lại tỉnh lại, cho nên anh giết chết cô ấy, đi
ra ngoài lại bị Mang Kì Lượng nhìn thấy cho nên anh giết chết cậu ta,
nhưng cuối cùng cái gì anh cũng không có được."
"Dư Diệu Khả! Dư Diệu Khả!" Mã Chính Lương cực kỳ giận dữ nhớ
kỹ tên này, sau đó phát cuồng gầm lên: "Không, Trần Tử Sơ là của tôi, cô
ấy thuộc về tôi!" Bàn tay không bị còng đập vào bàn, cái vòng màu vàng
theo cổ tay áo trượt ra.
Mộc Cửu liền bật dậy, đi từng bước đến trước mặt hắn, con ngươi tối
đen gắt gao nhìn hắn, gương mặt bị che khuất có chút u ám, "Tôi hỏi anh,
chiếc vòng trên tay anh là ai đưa cho anh?"
Mã Chính Lương bị nhìn chằm chằm nên có chút hoảng sợ, liền lui ra
phía sau, muốn tránh đi ánh mắt của cô, "Cô, cô hỏi cái này làm gì."
Mộc Cửu lạnh lùng nói: "Bởi vì đó là của mẹ tôi." Ánh mắt cô lạnh
như băng, không có chút ấm áp.