NGƯỜI ĐIỀU KHIỂN TÂM LÝ - PHẦN 1 - Trang 294

Hai tay Mộc Cửu nắm chặt khung tranh không nói gì.

Trên đường quay về cục cảnh sát, Mộc Cửu cầm bức tranh của mẹ

mình suy nghĩ rất nhiều, cô nghĩ đến khi mình còn nhỏ, nhìn vào trong
phòng, thấy mẹ ngồi nhìn chằm chằm bó hoa bách hợp, trên mặt lộ ra nụ
cười nhàn nhạt, đó là biểu cảm của hạnh phúc, tay mẹ nhẹ nhàng chạm vào
cánh hoa, cẩn thận từng li từng tí, hình ảnh đó an tĩnh mà đẹp đẽ.

Cô nhớ khi còn nhỏ mẹ dạy cô viết chữ, đọc sách, dạy đàn dương cầm,

dạy cô tất cả những gì mẹ biết nhưng một ngày cô nói muốn học vẽ một
chút thì ánh mắt mẹ cô toát lên vẻ bi thương, tịch mịch.

Cô nhớ lúc nhỏ muốn mẹ kể chuyện cổ tích để dỗ cô đi ngủ, đột nhiên

mẹ cô dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, việc đó làm mẹ cô khóc thầm trong
phòng, việc đó làm cho mẹ cô mất luôn cả tự do.

Cô không biết quá khứ của mẹ, mẹ cũng chưa bao giờ kể cho cô nghe

nhưng hiện tại Mộc Cửu muốn gặp Ngôn Phủ Văn để hỏi trước đây mẹ đã
xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, hôm nay thấy được bức tranh này, cô đã cảm
giác được rốt cuộc Chu Phong là người bắt đầu sự đau khổ của mẹ hay khi
mẹ và Ngôn Phỉ Văn gặp nhau thì đau khổ mới bắt đầu rồi.

Mẹ đã trải qua những chuyện này trong quá khứ, đây chính là cách mà

Ngôn Phỉ Văn muốn nói cho cô biết, dùng cách thức tàn nhẫn này để nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.