NGƯỜI ĐIỀU KHIỂN TÂM LÝ - PHẦN 1 - Trang 292

Ngôn Phỉ Văn cuối xuống, lại gần bà, "Em nói cho anh nghe thử tại

sao hắn không thể bị trừng phát? Lúc đó em hận hắn như vậy, em đã thiêu
hết tất cả những thứ thuộc về hắn. Hắn đã phá hủy em, chẳng lẽ em không
muốn phá hủy hắn sao?"

"Không có, không có!" Người đàn bà đau khổ lắc đầu.

Ngôn Phỉ Văn tiến lên nắm cằm của bà, ép buộc bà nhìn thẳng vào

mình, "Lúc đó em không nói với anh như vậy, em vừa cầm hình của hắn
vừa nói với anh em hận hắn, muốn giết hắn, muốn cho hắn trải qua sự đau
khổ mà em phải chịu, chẳng lẽ không đúng sao? Em biết hắn chết thế nào
không? Bị lửa thiêu chết, bị lửa thiêu khi vẫn còn sống, thế nào? Đủ đau
khổ không?"

"Ông chết đi, chết đi!" Người đàn bà gào thét dùng đầu đánh vào đầu

Ngôn Phỉ Văn, tựa như điên loạn kêu lên, tay quơ lung tung.

Ngôn Phỉ Văn đem người đàn bà đè ngã cuống giường, hắn xoa nhẹ

vào cái trán bị đụng, lấy khăn tay dùng một góc nhẹ nhàng lau khóe miệng,
nhìn bà cười lạnh lùng.

"Tôi chết đây! Tôi chết!" Người đàn bà vùng vẫy đứng lên, dùng đầu

đập mạnh vào bức tường phía sau, 'Đông, đông đông', sự trống trãi trong
phòng đặc biệt làm âm thanh này càng thêm rõ ràng.

"Muốn giải thoát? Nhớ Mộc Cửu không?" Ngôn Phỉ Văn kéo tóc bà,

đem người đàn bà ném lên giường, "Em muốn để con nhìn thấy thi thể của
mẹ mình sao?"

Người đàn bà cố gắng cầm chặt khăn trải giường, tiếng khóc và tiếng

gào thét đau khổ quanh quẩn trong căn phòng lạnh lẽo.

Ngôn Phỉ Văn xoay người ra ngoài, hắn khóa cửa căn phòng lại, lấy

khăn tay ra dùng sức cẩn thận lau hai tay mình, gương mặt vô tình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.