Thạch Nguyên Phỉ bất đắc dĩ nói: "Chị Mi, chị nói vậy thì cũng có
nghĩa là đang nói anh Tống đó."
"Khụ, khụ, trừ anh Tống ra." Hồng Mi khó nén giọng điệu thể hiện
chồng mình rất tốt.
Trừ Mộc Cửu, mọi người đều là đàn ông, không nói được gì, không
cần thiên vị như vậy chứ.
"Đội trưởng!" Đường Dật cầm một đống tài liệu chạy vào phòng, nhìn
biểu hiện của họ có chút khó hiểu, nhưng lập tức báo cáo manh mối mình
điều tra được: "Đội trưởng, tôi hỏi qua vài cảnh sát hình sự đã phá nhiều án
mạng cũng không có vụ án nào giống như của Lý Lị, nhưng lại có vài vụ
ngược đãi chó hoặc mèo, chính xác là mấy tháng này phát hiện ra chó hoặc
mèo bị mổ bụng, đều là ở tiểu khu nạn nhân hoặc thùng rác ở gần tiểu khu
đó."
Tần Uyên kiểm tra lại sau đó nói với mọi người: "Đến phòng họp."
Đợi mọi người ngồi xuống, Tần Uyên hướng Mộc Cửu nói: "Mộc
Cửu, bắt đầu đi."
"Hung thủ là nam, tuổi khoảng từ 30 tới 35, người ở thành phố này,
hắn ở trong phạm vi bệnh viện mà nạn nhân đến và nơi nạn nhân bị giết,
tức là ở trong cùng tiểu khu, tính tình hắn cố chấp, vui buồn thất thường, dễ
nóng giận, tự cao mà cũng tự ti, không giỏi giao tiếp với người khác, nhưng
cuộc sống của hắn rất có trật tự, hắn không có nghề nghiệp ổn định, cuộc
sống số vô cùng khó khăn, sinh ra trong gia đình mô côi cha hoặc là cha
hắn đã bỏ rơi mẹ con hắn, mẹ hắn một mình nuôi hắn khôn lớn, từ bé đã có
cuộc sống bần cùng, hắn có thể bị khuyết tật do tai nạn hoặc bị bẩm sinh từ
bé, bởi vậy nên bị mọi người kỳ thị, sỉ nhục. Hơn cả việc oán hận người
cha đã bỏ rơi hắn, hắn càng oán hận mẹ của mình, 2-3 tháng trước có lẽ mẹ