Người phụ nữ rõ ràng ngây người một lúc: "Đúng vậy."
Lúc này Mộc Cửu đột nhiên hỏi: "Hôm nay cậu bé mặc áo màu gì?"
Sắc mặt người phụ nữ thoáng cái tái đi, "A? Cái này, tôi không nhớ
rõ."
Mộc Cửu: "Cô vẫn luôn nhìn cậu bé nhưng lại không nhớ bé mặc áo
màu gì sao?"
"Tôi." Người phụ nữ lúc này ấp a ấp úng nói: "Tôi nhìn điện thoạt một
lát không biết nó sẽ biến mất, tôi không cố ý."
Người đàn ông nghe xong biết được vợ mình đã nói dối, càng thêm
tức giận, "Không phải anh đã bảo em trông chừng nó cẩn thận sao? Em
trông như vậy, anh nói cho em biết, nếu không tìm được nó thì em cũng
không cần trở về nữa!"
Người phụ nữ tủi thân nói: "Anh trách em làm gì, em cũng không
muốn xảy ra chuyện như vậy mà."
Đội Điều Tra Đặc Biệt không rảnh tiếp tục nghe họ cãi nhau, đi qua
xem camera của khu vui chơi, cuối cùng tìm thấy một người đàn ông đi
cùng cậu bé mất tích đó.
Trong camera cho thấy, lúc 6 giờ 40, ba của cậu bé rời khỏi để đi mua
nước uống, lúc 6 giờ 44, cậu bé bỏ đi, chạy đến vòng đu quay, lúc 6 giờ 47.
Cậu bé đến nơi camera không quay đến được, mà lúc 6 giờ 53, cậu bé lại
xuất hiện giữa camera, lúc này, bên cạnh cậu bé có thêm một người, là
người đàn ông đội nón, không thấy rõ gương mặt, vóc dáng rất cao, nắm
tay cậu bé, đi ra ngoài khu vui chơi, sau đó không thấy được họ đã đi đâu.
Hồng Mi gọi ba mẹ cậu bé đến: "Đây là người đàn ông đã dẫn con ông
bà đi, mọi người thấy người đàn ông này có ấn tượng gì không? Co phải là