31 tuổi, đúng là hai tháng trước mẹ hắn đã mất, hơn nữa xe của hắn còn
xuất hiện vài lần ở bệnh viện nơi nạn nhân thứ nhất đến kiểm tra."
Tần Uyên lập tức nói: "Phá cửa vào."
Căn phòng u tối không có được một tia sáng mặt trời, nồng nặc mùi
thuốc tẩy, căn phòng ấm áp để lộ ra chút ý nghĩ lạnh lùng, một vài bức
tranh bị đặt bừa bãi ở một góc, vào trong phòng khách có một chiếc ghế
dựa bằng gỗ ở giữa, bên dưới thấm đẫm máu đã biến thành màu đỏ nâu,
thoang thoảng mùi máu tươi.
Triệu Cường nhìn chiếc ghế dựa nghĩ đến hai người phụ nữa có thai bị
trói, phải chịu sự tra tấn tàn nhẫn liền cảm thấy sợ hãi, khổ sở nói không
nên lời: "Đây chắc là hiện trường thứ nhất rồi, vậy hắn để đứa bé ở đâu?"
"Anh Cường vào đây một chút." Lúc Một Cửu ở trong phòng ngủ thì
hướng phòng khách gọi.
Triệu Cường vừa nghe vội vàng chạy tới hỏi: "Có chuyện gì?"
Mộc Cửu chỉ vào cái giường, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Dưới giường hình
như có gì đó, anh lấy ra xem đi."
Triệu Cường thầm nghĩ, có thể là dưới giường giấu hung khí gây án,
anh không nghi ngờ, vội quỳ rạp trên mặt đất, thân thể hướng vào bên
trong, sờ sờ chút thì đụng phải một cái gì đó như cái bình thủy tinh, anh lại
dịch vào trong chút, chậm rãi kéo ra, Triệu Cường nâng lên, nhìn chăm chú
vào vật bị mình kéo ra.
Ngay sau đó, "Ối, má ơi, tử cung!" Triệu Cường ngồi dưới đất lui về
sau vài bước, rõ ràng cái bình thủy tinh kia đang chứa một đứa bé.
Mộc Cửu chẳng những không bị dọa, ngược lại ngồi xổm xuống nhìn
trong chốc lát, mặt thản nhiên: "Quả nhiên ở trong này."