NGƯỜI ĐƯA TIN - Trang 340

“Anh sẽ đối xử tốt với cô ấy chứ?”
Những giọt nước mắt rơi trên má anh. “Có, Leah, anh sẽ đối xử tốt với cô
ấy”.
Cô ngoảnh mặt đi. “Nhìn tuyết kìa, Gabriel. Tuyết rơi thật đẹp”.
“Em nói đúng, Leah, tuyết đẹp lắm”.
“Chúa ơi, em ghét thành phố này làm sao, nhưng tuyết khiến nó trở nên
xinh đẹp. Tuyết xoá sạch tội lỗi khỏi Viên. Tuyết rơi trên Viên trong khi
bom đạn rơi trên Tel Aviv”. Cô quay lại nhìn anh. “Anh sẽ vẫn đến thăm em
chứ?”
“Có, Leah, anh sẽ vẫn đến thăm em”.
Sau đó cô lại ngoảnh mặt quay đi. “Anh nhớ cài chặt giây an toàn cho Dani.
Đường đi trơn lắm”.
“Con khỏe, em ạ. Lái xe về nhà cẩn thận nhé”.
“Em sẽ cẩn thận, Gabriel. Anh hôn em đi”.
Gabriel ghé môi hôn vết sẹo trên gò má bị tàn phá của cô và nhắm mắt lại.
Leah thì thầm. “Nụ hôn cuối”.
Những bức tường trong phòng ngủ của Gabriel treo đầy tranh. Có ba bức là
do ông ngoại anh vẽ, đó cũng là những tác phẩm cuối cùng còn sót lại mà
Gabriel có thể tìm được - và hơn một tá do mẹ anh vẽ. Cũng có một bức
chân dung tự họa, vẽ theo phong cách của Egon Schiele nhưng không có
chữ ký. Bức tranh vẽ một thanh niên có mái tóc bạc trước tuổi và gương
mặt hốc hác bị ám ảnh bởi bóng dáng tử thần. Gabriel luôn nói với Chiara
bức tranh là tác phẩm tự họa. Giờ đây, khi nàng nằm cạnh anh, anh nói với
nàng sự thật, rằng đó là bức vẽ của Leah.
“Chị ấy vẽ bức tranh khi nào?”. Chiara hỏi.
“Ngay sau khi anh trở về từ vụ Tháng Chín Đen”.
“Tài năng của chị ấy thật đáng kinh ngạc”.
“Đúng vậy”, Gabriel nói, nhìn bức vẽ. “Cô ấy giỏi hơn anh nhiều”.
Chiara im lặng một lúc. Sau đó nàng hỏi. “Chúng ta sẽ ở đây bao lâu?”
“Có lẽ một tháng. Có lẽ một năm. Em biết những việc như thế này diễn ra
như thế nào mà, Chiara”.
“Em nghĩ mình cần thêm đồ đạc”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.