của mình một ý muốn nào đó nhằm làm cho người tù được tươi tỉnh lên,
mặc dù nghề nghiệp của y luôn làm cho y thỏa thuê trước những sự khốn
nạn của con người.
Y có thể trầm giọng xuống để nói, nhưng kết ảu vẫn hoàn không.
- Ái chà! – người coi tù tốt bụng lại nói tiếp – Anh bạn đừng quẫn trí.
Ngài Izar Rona là ông cụ dễ thương, và biết đâu mọi việc sẽ được thu xếp
tốt đẹp hơn là anh tưởng… bây giờ tôi sẽ để lại cho anh cái này… cái gì đó
về quê hương anh… Cái này sẽ làm anh khuây khỏa…
Người tù vẫn ngồi bất động. Anh đã không hiểu gì cả.
Anh đã không nghe được những tiếng gõ nhịp của đồng hồ ở bên ngoài
như thế nào, và anh cũng đã không trông thấy tờ báo mà viên quản ngục đã
để lại khi đi ra. Tờ báo đưa ra những bí mật nghiệt ngã mà người tù đã gìn
giữ - đây là hành động vô tình của viên cai ngục.
Từng giờ đồng hồ trôi qua. Ngày đã hết, rồi đêm đến, và một ngày mới
lại bắt đầu. Như bị xiềng trên ghế, Xecgay latco đã không cảm thấy thời
gian đang trôi đi như thế nào.
Tuy vậy, khi những tia nắng đâm thẳng vào mặt, anh mơ hồ như đã thoát
khỏi tình trạng hôn mê của mình. Anh mở mắt và cái nhìn dáo dác của anh
chạy tung khắp buồng giam. Cái trước tiên anh cảm nhận là tờ báo của viên
cai tù đã để lại từ hôm trước đó do dự thông cảm.
Tờ báo nằm trên bàn phơi bày đầu đề được in bằng cỡ chữ to. “Cuộc
thảm sát ở Bungari” – đó là đầu đề thu hút Xacgay Latco. Anh run người và
cuống cuồng chộp ngay tờ báo. Ý thức mau chóng quay lại với anh. Trong
khi đọc báo, đôi mắt anh bật ra những tia lửa.
Những biến cố mà anh vừa được biết đây đang được bàn tán khắp châu
Âu và chúng đã tạo ra những lời ta thán của bao con người căm phẫn trước
những hành động tàn bạo ấy.
Như đã nói ở đầu câu chuyện này, toàn khu vực bán đảo Bancang lúc đó
đã công phẫn. Hercegovi a đã nổi dậy vào mùa hè năm 1875, và quân đội
Thổ Nhĩ Kỳ được cử đi đàn áp cũng không thể dập tắt được. Đến lượt
mình, Bungari, nổi dậy vào tháng năm 1878, Portu đã đáp lại những cuộc
nổi dậy bằng sự tập trung quân lực hùng hậu ở vùng tam giác mà các điểm